Trang

Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013

Học trò làm văn :D

HG: HG đang thời gian nhiều việc quá, chả đọc được gì mấy, chỉ  thư giãn được ít phút. Đề tài "những bài văn của học trò" này đúng là bất tận (!) HG trích dẫn một chút xíu từ một diễn đàn . ^^

bai-jpg-1357177519_500x0.jpg
Ảnh minh họa
 Truyện 1:
 "...Làm nhớ thằng em trai mình hồi nhỏ quá! Làm bài văn tả Ông hoặc Bà của em, nó dốt văn , nên lấy bài văn mẫu tả con Mèo , nó thay mỗi chữ bà Ngoại vào chữ con Mèo thui à . Mình còn nhớ có câu như vầy: Nhà em có nuôi một bà Ngoại , tối nào bà Ngoại cũng say sưa rúc mình trong đám tro trong bếp , mỗi khi nghe tiếng chuột kêu , bà Ngoại lại vểnh tai nghe ngóng ....Em rất yêu bà Ngoại của em , vì từ khi có Bà , nhà em vắng hẳn bóng dáng những con chuột tham ăn phá hoại . Kết quả là phụ huynh bị mời lên họp , và đựợc nghe bài văn của con mình. Hic , chắc cô giáo tưởng nhà mình ngược đãi người già !"

Truyện 2:
"Đề: Tả một buổi học.
Tùng tùng tùng, tiếng trống vang lên báo hiệu đã đến giờ vào lớp. Không còn cảnh nô nghịch, chạy nhảy nhốn nháo nữa. Các bạn, ai ai vào vị trí của người đó. Sách vở để ngay ngắn trên bàn. Cô giáo bước vào lớp. Học sinh đứng dậy chào cô. Cô mặc chiếc áo dài hoa rất đẹp. Tóc cô thẳng mượt thả đến ngang lưng. Cô đặt chiếc cặp đen lên bàn và cất tiếng dịu dàng: "Hôm nay có ai đóng tiền không?""

Truyện 3:
"Kể về một người thân: Mẹ em rất thích tiền, tối nào mẹ em cũng mang tiền ra đếm. Hôm nào nhiều tiền là trông mẹ em hồ hởi lắm, mắt mẹ long lanh đẹp làm sao... Em ước sao mẹ em có thể kiếm được nhiều tiền mà không phải vất vả ! "

Truyện 4:
"Tả bà già cô đơn: "… bà sống trong một túp lều…một hôm bà bệnh, bà không có gì để ăn bà gọi điện thoại cho con bà về…"

Truyện 5:
"Đề: Tả một cái cây.
Cái cây rất cao và to, tán lá xum xuê, thân cây mười người ôm không xuể. Cái cây cao 15 cen ti mét."

"Đề: Tả con lợn.
Con lợn nhà em. Cái mỏ nó nhọn. Cái đuôi nó cong. Cái mào nó đỏ. Cái cựa nó sắc. Em rất yêu con lợn nhà em."

"Đề: Tả con trâu (của một học sinh thành phố).
Nhà em có nuôi một con trâu. Nó đáng yêu lắm. Hàng ngày, mẹ xích nó ở góc hiên. Trên cổ nó có đeo một cái nơ màu hồng thật xinh xắn. Nó ăn rất ít cơm. Nó có khuôn mặt trái xoan thanh tú.
"

Truyện 6:
"Hồi e còn học lớp 12 có một bạn đã viết về Vợ Chồng A Phủ thế này :" Em tin là ở hiền gặp lành, hai vợ chồng A Phủ sau kháng chiến thành công sống rất hạnh phúc, dẫn chứng là họ có mở một tiệm bánh xèo A Phủ trên đường 32 gần nhà em bán rất đông khách ..." Bài văn bị đem ra đọc ở sân trường lúc chào cờ làm mọi người đau cả bụng

Truyện 7:
"Mẹ em làm giáo viên, mỗi lần đi chấm thi về thì chết cả cười, có một đoạn một học sinh thi tốt nghiệp cấp 3 phân tích 1 trích đoạn trong nhật kí trong tù, 4 câu thơ được viết là:
Canh một, canh hai, lại canh ba
Trằn trọc băn khoăn giấc chẳng lành

Canh bốn, canh năm vừa chợp mắt

Sao vàng năm cánh lại bay quanh

Ông con giời lại còn miêu tả hồn nhiên như thế này, đại khái em viết lại thôi chứ hôm mẹ em photo về đọc mà bò lăn ra cười, con giời viết còn buồn cười hơn, chữ xấu như gà mái mẹ:
 Bọn giặc thật là độc ác dã man, chúng đã hành hạ bác bằng cách đêm khuya rồi còn dựng bác dậy bác uống canh. Đêm rồi còn bắt uống canh, một bát canh, rồi lại hai bát canh, rồi lại ba bát canh, thì làm sao mà bác ngủ được, làm sao mà không "Trằn trọc băn khoăn giấc chẳng lành"
Và rồi khi bác đã thiu thiu ngủ, bọn chúng vẫn không chịu tha, lại bắt bác uống canh tiếp "canh bốn canh năm", bác Hồ quả cảm của chúng ta không chịu được sự tra tấn khổ sai của bọn đế quốc độc ác đã ngất xỉu "Sao vàng năm cánh lại bay quanh"
"

...

11 nhận xét:

  1. Góp vui với HG
    ĐỀ BÀI: Kể về một thầy giáo hay một cô giáo mà em quí mến.
    Bài làm:
    Sau đây em xin tả một người cô giáo mà em yêu quí nhất:
    Là cô Xuân
    Lớp 6D rất nhiều cô giáo chuyển qua dạy lớp chúng em nhưng cô nào em cũng quí mến, riêng em thì em cảm thấy cô Xuân là em yêu mến hơn, vì cô dạy rất hiền lành không dữ dội như các cô khác. với lại cô có cái tính rất dễ thương, em trông coi cô rất đẹp gái. người cô rất thướt tha và nhẹ nhàng như người mẫu hoàng hậu dễ tính hiền lành. cô có mái tóc ngắn như bộ lông của con chó dễ thương, ánh mắt của cô trông như là ánh nắng lấp lánh trải dài khắp nơi của em nét mặt khi nhìn em. em luôn giữ mãi trong giấc mơ hiền. quả thật em rất muốn nhìn cô rất lâu vì cô rất đẹp, em nhớ mãi mái tóc của cô, mái tóc đó hiện lên như bộ lông của con chó nhà em vì nó con chó mãi suốt ngày, em cứ tư tưởng không nên trách móc con chó vì nó là bộ lông như mái tóc của cô em nên từ sáng đến tối em cứ sờ mãi bộ lông của nó để cảm nhận là như trong giấc mơ đang nhìn thấy mái tóc của cô em mong cô còn trẻ mãi trong giấc mơ của em để cô còn dạy mãi chúng em, và ước gì người cô luôn đẹp gái và vẫn giữ mãi cái nết hiền lành ấy, em không muốn cô già đi nếu già đi cô không còn sức để dạy vả lại cô sẽ mất đi cái nét đẹp người ấy. em quí cô hơn mẹ của em, nhưng em vẫn hiểu rằng mẹ là người quí nhất trong đời em, nhưng mẹ em vẫn chưa thay đổi được cái nết ác hơn cô, nên thế em quí cô hơn.
    Chúc cô luôn hiền lành và giữ mãi nết đẹp người mong cô đừng có già đi, để em còn được nhìn thấy từng nết chữ cô dạy.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tội nghiệp cô giáo (!) Mọi người đã đau bụng vì cười, Galoa lại còn bồi thêm... :-D. Ai có làm sao, HG không chịu trách nhiệm được đâu đấy! ^ ^

      Xóa
  2. Tả về một người thân trong gia đình

    Bài văn của một em học sinh lớp 8, tên Nguyễn Thị Kiều Vân, sinh ngày 17/01/1997, dự thi môn Ngữ văn ngày 17/9/2010. Bài văn được chấm điểm tối đa 10, kèm theo đó là dòng nhận xét “Bài viết quá xúc động, cảm ơn con”.

    “Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này. Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi. Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu được sâu sắc việc mãi mãi không có mẹ bên cạnh. Như hình ảnh ngày nào của mẹ thì không bao giờ phai trong tôi, mỗi bước chân tôi đi như có bóng mẹ soi đường, chỉ tôi. Mẹ là người sống mãi mãi trong lòng tôi.

    Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất. Mẹ động viên tôi những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc.

    Mẹ dạy tôi rất nhiều điều “Phải sống trung thực, ngay thẳng. Phải biết ơn nhưng không được nhớ oán. Phải biết tha thứ yêu thương người khác. Nhất định chị em phải đoàn kết với nhau mà sống, đừng để mọi người chê cười con không có dạy”. Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư có mẹ cũng như không có mẹ. Nhưng Mẹ ơi? Giờ con mới hiểu mồ cô mẹ là gì? Giờ con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho con. Con nhớ me nhiều lắm, nhất định cn sẽ làm theo những gì mẹ dạy.

    Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi dẫn đường tôi. Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa. Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà chỉ biết khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt “Mẹ không sao đâu con. Thế là tôi đã ngủ thiếp đi, sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế chứ? Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng vậy. Tuy giờ không có mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ được vui lòng, giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi.

    Mẹ tôi là người thế đó, tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi rất tuyệt. Mẹ là người tôi yêu quý nhất trên đời và dù me đi xa nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng bên cạnh tôi. Giá như, tôi được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc. Và điều tôi muốn nói với mẹ là “Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn”.

    Hỡi những ai còn mẹ thì đừng làm mẹ mình phải khóc, dù chỉ là một lần!”

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn Nặc danh chắc muốn chạy chữa gấp cho ai đang tức thở vì cười...:)

      Xóa
  3. Bạn Galoa giống Trần Dân Tiên quá :-)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. HG chỉ biết kêu trời!... Hoh phản xạ nhanh như chớp, còn HG- phải định thần một lát mới hiểu được hết ý của hoh. :)) Nhưng chắc hoh định nói "Tác giả đoạn văn mà bạn Galoa góp vui, giống...", phải không? ^^
      Mà...hoh cho HG hỏi một tí tẹo: Thế hoh có thuộc số những... người bình đẳng hơn những...người khác không vậy? :) (Câu hỏi này mà khó quá thì thôi nha! :))

      Xóa
  4. file:///D:/Data%20Facebook-Blog/Blog/Hu%E1%BB%87-%20Hu%E1%BB%87%20t%C3%A2y-%20Loa%20k%C3%A8n.htm

    Trả lờiXóa