Trang

Thứ Tư, 24 tháng 4, 2019

Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu

HG: Xao xuyến quá với mùa thi, cùng với mùa lá rụng xao xác đất Hà thành. Cô lao công chỉ nhặt rác mà không quét lá, để  lại tấm thảm vàng rực mãn nhãn... Gió thổi, lá vàng mới lại rời cành tiếp tục chao liệng. Vào giờ nghỉ, các cô cậu học trò ùa ra tíu tít, mê mải... Hàng nghìn kiểu ảnh có thừa... Yêu quá và nhớ quá!
HG đăng lại bài viết này, bài viết sáu năm trước, với những cảm xúc vẫn thật  nguyên vẹn.

 Câu hát của nhạc sĩ Phú Quang, không phải để hiểu theo nghĩa đen. Nhưng mình xin mượn làm tựa đề của entry này theo nghĩa đen thực sự. Mong được nhạc sĩ thể tất về điều này, bởi người thưởng thức đâu thể tự quyết định được cảm xúc...

***
                     "... Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói tỏa. 
                      Mátxcơva lại đã thu rồi! 
                      Bao khu vườn như lửa  sáng ngời 
                      Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ, 
                      Những tấm biển treo dọc theo đại lộ 
                      Nhắc ai đi qua, đầy đủ lứa đôi 
                      Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
                      "Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"..."
                                                                                  (Thơ Onga Becgon- Bằng Việt dịch)

Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2019

Người đàn bà nông nổi

Truyện ngắn                                                          
Anton Pavlovich Chekhov
Anton Pavlovich Chekhov (1860–1904)- thời trẻ
Tranh sơn dầu của Isaac Levitan
Hôm cưới Onga Ivanopna có đông đủ những người bạn thân, những người quen của nàng đến dự.
– Các bạn thử nhìn xem: ở anh ấy cũng có một cái gì dáng để ý đấy chứ? – Nàng vừa nói với bạn bè của mình vừa đưa mắt về phía chồng như muốn phân trần rằng tại sao nàng lại lấy một người giản dị, rất bình thường, hoàn toàn không có gì nổi bật cả.
Chồng nàng, Oxip Xtepanutd Đưmop, là một bác sĩ ăn lượng bậc 9. Anh làm việc tại hai bệnh viện: ở một nơi anh làm bác sĩ trợ lý ngoại ngạch còn ở nơi kia thì làm bác sĩ đại thể. Hàng ngày, từ 9 giờ sáng đến giữa trưa anh khám bệnh và nghiên cứu tại phòng riêng của mình, buổi chiều thì lên ngựa đi đến bệnh viện khác, nơi anh chuyên mổ xẻ những thi thể người đã chết. Số tiền anh kiếm được thêm thật là nhỏ mọn: một năm chỉ khoảng chừng 500 rúp. Đấy, tất cả là thế. Có thể kể được thêm điều gì về anh nữa đâu? Còn Onga cùng các bạn và người quen của nàng thì lại là những người không phải hoàn toàn bình thường. Mỗi người trong bọn họ đều có một cái gì nổi bật tôn họ lên, đều ít nhiều có tiếng tăm, có tên tuổi trong xã hội; hoặc nếu chưa nổi tiếng thì ít ra cũng có nhiều hứa hẹn sẽ nổi tiếng. Đó là một diễn viên ở nhà hát kịch nói, một tài năng lớn đã được công nhận từ lâu, một người thông minh, khiêm tốn, ăn vận sang trọng, một người ngâm thơ tuyệt hay và đang dạy Onga ngâm thơ.