HG: Xao xuyến quá với mùa thi, cùng với mùa lá rụng xao xác đất Hà thành. Cô lao công chỉ nhặt rác mà không quét lá, để lại tấm thảm vàng rực mãn nhãn... Gió thổi, lá vàng mới lại rời cành tiếp tục chao liệng. Vào giờ nghỉ, các cô cậu học trò ùa ra tíu tít, mê mải... Hàng nghìn kiểu ảnh có thừa... Yêu quá và nhớ quá!
HG đăng lại bài viết này, bài viết sáu năm trước, với những cảm xúc vẫn thật nguyên vẹn.
Câu hát của nhạc sĩ Phú Quang, không phải để hiểu theo nghĩa đen. Nhưng mình xin mượn làm tựa đề của entry này theo nghĩa đen thực sự. Mong được nhạc sĩ thể tất về điều này, bởi người thưởng thức đâu thể tự quyết định được cảm xúc...
***
"... Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói tỏa.
Mátxcơva lại đã thu rồi!
Bao khu vườn như lửa sáng ngời
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ,
Những tấm biển treo dọc theo đại lộ
Nhắc ai đi qua, đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"..."
(Thơ Onga Becgon- Bằng Việt dịch)