Truyện ngắn ngắn
Lâm Thanh Huyền
Có một vị Thiền sư tu hành trong một túp nhà tranh
trên núi. Một hôm, nhân buổi tối đi dạo trong rừng, dưới ánh trăng vằng
vặc, đột nhiên ngài ngộ ra trí tuệ (prajnà) của mình.
Ngài vui sướng trở về nơi ở và nhìn thấy nhà của mình bị kẻ trộm lục lọi. Kẻ cắp tìm không ra của cải gì, lúc sắp sửa bỏ đi thì gặp Thiền sư ở cổng. Thì ra, sợ kẻ trộm giật mình, từ nãy đến giờ Thiền sư cứ đứng đợi ở cổng. Ngài biết chắc chắn kẻ trộm không tìm được bất cứ đồ đạc gì đáng giá, liền cởi chiếc áo khoác của mình và cầm sẵn trong tay.
Kẻ trộm gặp thiền sư. Trong lúc hắn đang kinh ngạc bối rối, Thiền sư nói:
- Từ đường rừng núi xa xôi, cậu đến thăm tôi, dù thế nào đi nữa cũng không thể để cậu về tay không! Đêm lạnh, cậu hãy mang theo chiếc áo này!
Vừa nói, ngài vừa khoác chiếc áo lên người kẻ trộm. Kẻ trộm lúng túng không biết làm thế nào, cúi đầu chuồn thẳng.
Nhìn theo bóng kẻ trộm đi dưới bóng trăng vằng vặc, rồi mất hút vào rừng núi, Thiền sư không khỏi thương cảm, liền khảng khái thốt lên:
- Hỡi con người đáng thương kia, ta chỉ mong được tặng cậu một vầng trăng sáng.
Sau khi tiễn đưa kẻ trộm bằng mắt, Thiền sư đi vào túp nhà tranh, để trần ngồi thiền. Ngài nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ rọi vào khoảng không trong nhà.
Hôm sau, dưới sự vuốt ve dịu dàng, ấm áp của ánh trăng, từ trong buồng thiền sâu thẳm, ngài mở mắt ra, nhìn thấy chiếc áo ngoài ngài đã khoác lên người kẻ trộm, được gấp gọn gàng, tử tế, đặt ở cửa. Vô cùng vui sướng, Thiền sư khẽ nói:
- Cuối cùng, ta đã tặng cậu ấy một vầng trăng sáng.
Ngài vui sướng trở về nơi ở và nhìn thấy nhà của mình bị kẻ trộm lục lọi. Kẻ cắp tìm không ra của cải gì, lúc sắp sửa bỏ đi thì gặp Thiền sư ở cổng. Thì ra, sợ kẻ trộm giật mình, từ nãy đến giờ Thiền sư cứ đứng đợi ở cổng. Ngài biết chắc chắn kẻ trộm không tìm được bất cứ đồ đạc gì đáng giá, liền cởi chiếc áo khoác của mình và cầm sẵn trong tay.
Kẻ trộm gặp thiền sư. Trong lúc hắn đang kinh ngạc bối rối, Thiền sư nói:
- Từ đường rừng núi xa xôi, cậu đến thăm tôi, dù thế nào đi nữa cũng không thể để cậu về tay không! Đêm lạnh, cậu hãy mang theo chiếc áo này!
Vừa nói, ngài vừa khoác chiếc áo lên người kẻ trộm. Kẻ trộm lúng túng không biết làm thế nào, cúi đầu chuồn thẳng.
Nhìn theo bóng kẻ trộm đi dưới bóng trăng vằng vặc, rồi mất hút vào rừng núi, Thiền sư không khỏi thương cảm, liền khảng khái thốt lên:
- Hỡi con người đáng thương kia, ta chỉ mong được tặng cậu một vầng trăng sáng.
Sau khi tiễn đưa kẻ trộm bằng mắt, Thiền sư đi vào túp nhà tranh, để trần ngồi thiền. Ngài nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ rọi vào khoảng không trong nhà.
Hôm sau, dưới sự vuốt ve dịu dàng, ấm áp của ánh trăng, từ trong buồng thiền sâu thẳm, ngài mở mắt ra, nhìn thấy chiếc áo ngoài ngài đã khoác lên người kẻ trộm, được gấp gọn gàng, tử tế, đặt ở cửa. Vô cùng vui sướng, Thiền sư khẽ nói:
- Cuối cùng, ta đã tặng cậu ấy một vầng trăng sáng.
(Vũ Công Hoan dịch)
Trẻ con nói:"Bố cứ giả vờ uống rượu để ăn vã!". Thiền sư nghĩ "mình bị trộm lấy quần áo, tắm trăng ta cứ lộ trần". Trộm nghĩ: "Trả quần áo thôi.Thà tăm tối như lúc trước không sao. Viên mãn chả thấy đâu, trăng một vầng, quần một mảnh, thành ra "cứ một nửa như đời anh một nửa"! Thiền sư nghĩ: "Thảm hại cho ai ngộ trước tương lai của mình, không còn hăm hở, mù quáng phấn đấu tới nữa, đã biết kết cục. Đã cố cởi ra đẩy cho người khác rồi mà họ cũng ngộ thấy điều ấy! Ôi "trăng viên mãn cuối trời" ta thừa biết!":-)
Trả lờiXóaĐề văn bây giờ mở có khác, CcK cứ thả sức sáng tạo :)). Thế này gọi là "tính đa chiều" đấy ạ! :)
Xóacâu chuyện thật ý nghĩa thật đẹp !" quay đầu là bờ - bỏ đao thành Phật" giác ngộ cho một kẻ lạc đường quay về với chính đạo quả là một việc rất khó
Trả lờiXóaVâng, truyện ngắn này đề tài không mới- làm HG nhớ đến Đức giám mục Myriel và Jean Valjean trong "Những người khốn khổ"... Nhưng bối cảnh, lời dẫn chuyện không gây cảm giác nhàm. Cái truyện viết thật xinh... Tác giả và người dịch có lẽ khá ăn ý.
Xóa