Ở Huế mùa hạ, ve kêu râm ran trên những tàng cây như một giàn hợp
xướng và nắng nóng oi bức như địa ngục. Thêm vào đó còn có gió Lào. Vừa
tắm xong là người đã ướt đẫm mồ hôi. Bao nhiêu nhiên liệu tích lũy trong
cơ thể đều tan ra thành nước. Những đồ vật và áo quần cũng có cảm giác
như vừa rút trong lò lửa ra. Những mặt đường gần như bốc khói với nhiệt
độ 42 - 43 độ.
Có một mùa hạ năm ấy tôi bị một cơn sốt nặng, nhiệt độ trong
người và bên ngoài bằng nhau. Tôi nằm sốt mê man trên giường không còn
biết gì. Và bỗng có một lúc nào đó tôi cảm thấy hương thơm phủ ngập cả
căn phòng và tôi chìm đắm vào một giấc mơ như một cơn mê sảng.
Tôi thấy
mình lạc vào một rừng hoa trắng thơm ngào ngạt, bay bổng trong không
gian đó. Đến lúc tỉnh dậy người ướt đẫm mồ hôi và tôi nhìn thấy bên cạnh
giường có một người con gái nào đó đã đến cắm một bó hoa dạ lý hương
trắng rất lớn. Chính cái mùi thơm của dạ lý hương đã đưa tôi vào giấc mơ
kia. Giấc mơ trong một mùa hạ nóng bức. Trong vùng tôi ở, quanh đó chỉ
có một nhà duy nhất trồng dạ lý hương nên tôi biết ngay người mang hoa
đến là ai.
Sau một tuần lễ tôi hết bệnh. Nghe tin bố người bạn đang hấp hối
tôi vội vàng đến thăm. Ông chẳng có bệnh gì ngoài bệnh nhớ thương và
buồn rầu. Câu chuyện rất đơn giản. Hai ông bà đã lớn tuổi thường nằm
chung trên một sập gụ xưa. Cứ mỗi sáng bà cụ thức dậy sớm và xuống bếp
nấu nước sôi để pha trà cho ông cụ uống. Một buổi sáng nọ, cũng theo
thường lệ, bà cụ xuống bếp bị gió ngã xuống bất tỉnh và chết. Mấy người
con ở gần đó tình cờ phát hiện ra và đưa bà cụ về nhà một người để tẩm
liệm. Sau đó chôn cất và giấu ông cụ. Tất nhiên, khi ông cụ thức dậy hỏi
con, mẹ các con đi đâu rồi, thì họ trả lời là mẹ sang nhà chúng con để
chăm sóc mấy cháu vì chúng bị bệnh. Vài ngày sau vẫn chưa thấy bà về ông
mới trầm ngâm hỏi các con có phải mẹ các con đã chết rồi phải không.
Lúc ấy mọi người mới khóc òa lên. Từ đó ông nằm trên sập gụ một mình cơm
không ăn, trà không uống cho đến lúc kiệt sức và đi theo bà cụ luôn.
Câu chuyện này ám ảnh tôi một thời gian. Và sau đó tôi kết hợp
giấc mơ hoa trắng mùa hạ với mối tình già keo sơn này như áo xưa dù nhầu
cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau để viết nên bài "Hạ Trắng"
----------------------------------------
Câu chuyện của hai cụ xúc động quá. Ngày xưa nhà mình cũng có cái sập gụ...
Trả lờiXóaVâng, câu chuyện thật xúc động. Chắc không chỉ giống về cái sập gụ...?
XóaGaloa viết làm HG lại nhớ nhà ông bà ngoại của HG ở làng Bát Tràng... Hồi đó HG nhỏ nhưng quả là rất ấn tượng về một cái sập gụ lớn, bóng loáng... Hai ông bà ở một căn nhà cổ từ thời các cụ để lại, cách một con đường nhỏ là bờ sông Hồng cao đổ thoai thoải xuống mặt nước... Sát mép nước có những tảng đá lớn lắm, HG có thể ngồi thả chân xuống nước trong lúc xem chị giặt chiếu...Bà hiền hậu, chăm nom ông hết mực... Khi bà mất, ông đang rất mạnh khỏe lập tức đổ bệnh, mắt lòa luôn, không thấy gì nữa...
Từ chuyện ốm sốt và cái chết của một cụ ông cụ bà vì không muốn xa nhau, mà TCS ra được Hạ trắng. Không biết nếu có vợ, TCS sẽ cho ra đứa con tinh thần như thế nào nhỉ?
Trả lờiXóaCcK đặt vấn đề khó ghê! :)) Đã "nếu...", thì TCS không còn là TCS nữa... Mà không phải là TCS- theo lí thuyết phần bù trong toán học- sẽ lẫn trong hàng sa số người còn lại. Mò nghiệm không ra, lại ra hàng lô giả thuyết... Đau đầu quá CcK ơi! (May HG học được ở CcK kiểu làm đáp án mở, không chả nhẽ lại nói thẳng rằng nếu TCS có vợ thì chắc rằng(...)^ ^)
Xóachỉ vì... chỉ vì 1 ánh mắt qua đường... 1 tiếng cười trong trẻo từ... bên vách nhà hàng xóm mà thường dân chúng ta cũng tưởng tưởng ra biết bao tình huống,bao câu chuyện... huống chi là văn nhân thi sĩ." trên cành cây trụi lá,một con quạ đậu cô liêu... chiều thu " - đó chỉ 1 con quạ - tha hồ mà tưởng tượng, sáng tác.
Trả lờiXóaÔi đêm tối
...
Bởi vì chỉ một giọt nước mắt cô liêu
Cũng chứa đọng mi trọn vẹn
Ôi đêm tối
Pierre Emmanuel
HG không nhớ câu này của ai, lười tra cứu, viết luôn vào đây: "...Có thứ lớn hơn biển, đó là trời; Có thứ còn lớn hơn trời, đó là phần bên trong của tâm hồn người ta". :)
Xóa