Phiếm bàn.
HienMQ
Giữa tháng 7 âm lịch, mới là đầu thu mà bọn trẻ đã đội đầu Lân đi múa
khắp phố, chắc kẹt tiền chơi game lắm. Tiếng trống dồn dồn “cắc đồng
xèng” như hối thúc tôi về việc cần làm: đi mua bánh Trung Thu.
Tôi lén vợ xách xe chạy ra ngã tư gần nhà. Đã thành lệ, cứ độ thu về
là tất cả các ngã tư đều trở thành chợ bánh Trung Thu. Ngó quanh một
hồi, tôi tấp vào tiệm bánh đồ sộ nhất, có nhân viên trắng trẻo nhất và
váy cũng ngắn nhất.
Đập vào mắt tôi là sự phong phú đến kinh ngạc. Bánh lớn xen kẽ bánh
nhỏ, cái thì bé bằng móng tay, cái thì lại to như cái thau giặt đồ, với
đủ kiểu dáng từ đơn giản đến phức tạp. Ngoài các hình cơ bản như vuông,
tròn, méo, tam giác, bầu dục, ô van... bánh năm nay còn được tạo hình
rất sống động: bánh hình con mèo, hình cô gái đang tắm, hình đầu con dê
già... thậm chí có cả bánh hình đập thủy điện Sông Tranh đang phun nước
ào ào, lãng mạn vô cùng.
Tôi vẫn còn đang ngơ ngác thì một em đẹp tựa tiên bước ra cất giọng ngọt như đường phèn:
- Em chào anh! Anh muốn mua bánh làm quà biếu phải không ạ?
Mặc dù bị ngây ngất đột ngột, người nhũn ra nhưng tôi vẫn cố ra vẻ một... thanh niên nghiêm túc:
- Đúng rồi, nhưng sao em biết?
Cô gái khe khẽ:
- À, những người mua bánh sớm đa phần là đi biếu, chứ mua cho con cho
cháu ăn thì người ta sẽ đợi đến sát hoặc qua Trung Thu mới mua để được
giảm giá. Trung Thu là tết thiếu nhi, nhưng giờ Thiếu Nhi chỉ đóng vai
phụ thôi, chủ yếu là dịp để người lớn ngoại giao. Thế anh muốn biếu ai,
sếp, đối tác hay cô giáo chủ nhiệm của con để em biết đường tư vấn?
Thoáng ngạc nhiên, tôi tò mò hỏi:
- Ồ, chả lẽ mỗi kiểu biếu lại một kiểu bánh khác nhau hả em?
Cô gái phân tích như một triết gia:
- Khi anh sốt sắng mua bánh đến biếu ai đó thì tất yếu người đó rất
quan trọng với anh. Nhưng sự thật là chả ai công nhận rằng hộp bánh sẽ
tượng trưng cho tấm lòng thơm thảo và tình cảm mãnh liệt của anh cả. Và
anh cũng không hy vọng rằng người nhận sẽ đợi đến khi trăng tròn cả nhà
họ ngồi quây quần vừa ăn bánh vừa tha thiết gọi tên anh.
- Vâng, có lý! - Tôi nói chen ngang khi dần hiểu ra vấn đề.
Nàng tiếp:
- Tóm lại để người quan trọng đó nhớ tới anh một cách triệt để thì
hộp bánh của anh không thể giống với bất kỳ hộp bánh nào khác, phải tạo
ấn tượng sâu sắc.
Tôi bắt đầu hào hứng:
- Ừ, đúng đấy, nhưng cụ thể là như thế nào hả em?
Nàng cười bí hiểm:
- Ví dụ, nếu anh mua bánh cho bồ nhí thì bánh cần phải có vị sô cô
la, được đóng trong hộp hình trái tim và kèm theo một bông hồng đỏ thắm.
Hoặc nếu anh biếu ông Hiệu Trưởng để xin cho con vào trường điểm thì
hộp bánh phải có chỗ đề phong bì và chỗ hiển thị tên học sinh để Thầy
cập nhật danh sách. Ngoài ra có phụ huynh còn yêu cầu cho thêm vài vị
thuốc để Thầy điều trị bệnh thành tích. Còn nếu như anh muốn biếu quan chức thì đẳng cấp chiếc bánh cũng phải
ở tầm cao mới.
Nàng chỉ vào chiếc bánh hình cái ghế nói tiếp:
- Ít ra hình dáng phải khắc họa được sự thèm muốn của người nhận, đã
là quan thì ai chả muốn giữ ghế. Ngoài ra chiếc bánh còn được tích hợp
tính năng tự động kết chuyển tiền từ tài khoản của anh sang tài khoản
người nhận một cách hết sức tế nhị và kín đáo. Đồng thời nó tự động lưu
thông tin của anh vào bộ nhớ của
người nhận, để họ không thể nào quên được anh. Trong trường hợp nếu họ
không nhận ra sự đặc biệt của hộp bánh mà đi quăng vào xó cùng với hàng
trăm hộp bánh khác thì nó sẽ lập tức phát tín hiệu gây chú ý.
Tôi há hốc mồm trước màn thuyết trình đầy thuyết phục của cô gái, cố
gắng trấn tĩnh, tôi nói: anh muốn biếu sếp, sếp anh là giám đốc công ty.
Nàng lại hỏi tiếp:
- Thế sếp anh là quý ông hay quý bà?
Nghi ngờ về sự cần thiết, tôi hỏi lại:
- Giới tính cũng ảnh hưởng nữa hả em?
- Đúng thế - Cô gái tự tin - Bánh sẽ được bổ sung bào ngư, sừng tê
giác, thậm chí cả ngọc dương, phân xu để các quý ông thêm phần... tráng
dương bổ thận. Còn quý bà thì ít quan tâm đến dinh dưỡng, nhiều bà chê
vi cá mập nhưng lại rất thích nhân mắm ruốc, quan trọng là làm sao khi
ăn vào môi phải đỏ, má phải hồng và gây ảo giác để khi soi gương quý bà
thấy mình trở nên đẹp rực rỡ.
Tôi vẫn còn đang đần người bất ngờ vì sự sáng tạo thì em hỏi tiếp:
- Thế bên anh làm ngành gì?
Như thấu hiểu thắc mắc của tôi, cô gái nói tiếp luôn:
- Vâng chọn bánh cũng phải phù hợp với ngành nghề nữa. Chẳng hạn với
các ngành độc quyền rất kiêng kỵ việc để kèm theo dao cắt, vì theo quan
niệm, miếng bánh ngon thì không ai được phép chia sẻ. Đặc biệt bánh phải
làm thật dầy vì họ đã quen ăn dầy như vậy. Nếu tinh tế hơn thì anh chọn
loại bánh có phát nhạc thư giãn và có khả năng lột tả tâm trạng giúp
sếp mỗi khi quyết định tăng giá bán cho dân. Nếu sếp làm bên hàng hải
thì anh nên chọn bánh hình con tàu, trong bối cảnh làm ăn khó khăn như
hiện nay cần trang trí thêm cái phao cho thêm phần tinh tế. Với các sếp
làm xây dựng bánh phải thật cứng vì họ quen đồ cứng như sắt, đá, hơn nữa
tặng quan Tham phải trú trọng phần ruột bánh vì khi ăn họ rất thích rút
ruột. Còn nếu là sếp ngân hàng thì sẽ có bánh phủ 1 lớp vàng, mà phải
là vàng SJC độc quyền chứ dùng vàng 4 số 9 thường sẽ bị coi là khiếm
nhã. Đây này, bọn em đã cẩn thận đặt một chấm đen nhỏ trên cái bánh để
tượng trưng cho nợ xấu, mặc dù nợ xấu rất to nhưng vẫn phải trình bày
cho nhỏ xíu lại.
Màn trình diễn của nàng khiến tôi kinh ngạc, tôi lắp bắp:
- Sếp anh làm bên bất động sản, thế thì bánh phải thế nào?
Cô gái bê ra trước mặt tôi chiếc bánh có hình tòa chung cư, bên trên có treo quả bóng bị xịt hết hơi. Nàng giới thiệu:
- Loại này mùi vị không cần bận tâm, quan trọng là bọn em đã bổ sung
rất nhiều thuốc an thần. Hơn nữa nó được tích hợp tính năng tự động gửi
tin nhắn quảng cáo bán căn hộ, đồng thời nó sẽ tự động chặn cuộc gọi mỗi
khi có cuộc gọi đến đòi nợ sếp. Khi ăn bánh này vào, sếp sẽ cảm thấy
hoàn toàn bình tĩnh trước mọi lời đe dọa.
Lấy làm tâm đắc, tôi rụt rè hỏi:
- Thế chiếc bánh này giá bao nhiêu?
- 10 triệu thôi anh ạ.
Nàng trả lời giọng vẫn ngọt lịm, nhưng nó khiến tôi giật bắn mình.
Nhẩm tính sơ giá chiếc bánh bằng gần 2 tháng lương nhân viên, bao gồm cả
tiền trợ cấp trượt giá của tôi rồi.
Tôi thật thà trình bày:
- Đắt quá em ạ, nếu mua anh sẽ hết tiền bỏ phong bì. Nhưng nếu mang
phong bì đến không thì cũng kỳ, nhất định phải có bánh mới gọi là tết
Trung thu, em xem có loại nào thật rẻ thì bán cho anh.
Nàng đáp tỉnh queo:
-Vậy thì anh ra kia mua bánh giò đi, hoặc để qua Trung thu quay lại mua cho rẻ.
Hay thế nhỉ. Sao nhân vật không phải là giáo viên cho nó hồi hộp!
Trả lờiXóaHooh muốn giáo viên là nhân vật nào trong này ạ? Lại còn hồi hộp nữa chứ!!! Cố nhét nhân vật đó vào cũng chả hồi hộp hơn được nữa đâu Hooh ơi! :))
XóaGiáo viên thì chỉ mang thân phận đi hối lộ, chứ làm được gì khác.
Trả lờiXóaTrung thu có khác, nghe tình cảm ghê!
XóaHG lại thấy cái truyện này cứ tỉnh queo, chả thấy tình cảm tình kiếc gì. :)) Khổ thân cái Trung Thu tươi đẹp thế mà để người ta mượn cớ nói đủ thứ- mà xả hết công suất luôn. Chắc do bình thường ăn nhịn để dành chả dám nói năng chi...
Giáo viên biết được 1 tí, lại bất lực nhiều tí, phù hợp để cái em đẹp như tiên và giọng ngọt như đường phèn ấy giảng dải cho (và thấu hiểu) nhiều điều hồi hộp!
Trả lờiXóaUi, ra là mình bị tấn công... Biết thế mình chả để lộ ra thân phận biết ít bất lực nhiều của mình. ^ ^
Xóa