Định giấu đi tình cảm, nhưng khi nhìn quang cảnh người dân đến viếng,
rồi khi chính mình cũng nhập vào những dòng người đó..., mình yên lòng khi nhận
thấy mình không hề là ngoại lệ, nên chẳng còn phải cố che đậy cảm xúc mà
tự cho phép mình bộc bạch chia sẻ vào đây đôi lời.
Từng đọc nhiều câu chuyện từ nhiều nguồn (...), mình đã từng nghĩ chẳng còn nước mắt để khóc lãnh tụ... Nhưng từ hôm Đại tướng Võ Nguyên Giáp mất, cứ lúc nào vào mạng ngắm những trang ảnh và đọc những bài viết về Cụ là nước mắt lại rưng rưng... Vẫn biết sinh- lão- bệnh - tử là quy luật của đời người, nhưng sao mà vẫn thấy đau thương thế, bất kể vẫn hiểu còn nhiều điều thị phi bàn cãi trong nhân gian...
Người ta nói thật đúng, rằng tình cảm đó hẳn là một sự pha trộn: vừa là niềm thương tiếc thật cụ thể dành cho Cụ- một Con Người mẫn tiệp, tài đức vẹn toàn; vị tướng quốc công trạng lẫy lừng như huyền thoại suốt ba thập kỷ, mặt khác lại rất đỗi gần gũi thân thương trong biết bao miền kí ức..., vừa là nỗi niềm mông lung, xót xa khi phải tiễn biệt như là tất cả những gì tốt đẹp còn lại...
Trong rất nhiều những danh xưng dành cho Đại tướng, hai cụm từ "Đại tướng của nhân dân" và "Người Anh Cả của quân đội nhân dân Việt Nam" bình dị mà có sức khái quát, lay động trái tim vô cùng.
Trong rất nhiều những danh xưng dành cho Đại tướng, hai cụm từ "Đại tướng của nhân dân" và "Người Anh Cả của quân đội nhân dân Việt Nam" bình dị mà có sức khái quát, lay động trái tim vô cùng.
Cháu kính chúc Người yên giấc ngàn thu! Xin được bái vọng Người với tấm lòng thành kính nhất!
Hoa giấy
Chia sẻ với HG:
Trả lờiXóaVỊ TƯỚNG GIÀ
Những đối thủ của ông đã chết từ lâu
Bạn chiến đấu cũng chẳng ai còn nữa
Ông ngồi giữa thời gian vây bủa
Nghe hoàng hôn chầm chậm xuống quanh mình.
Bàn chân đi qua hai cuộc chiến tranh
Giờ chậm rãi lần theo dấu gậy
Đôi bàn tay nhăn nheo run rẩy
Đã từng gieo khủng khiếp xuống đầu thù.
Trong góc vườn mùa thu
Cây lá cũng như ông lặng lẽ
Tám mươi tuổi ông lại như đứa trẻ
Nở nụ cười ngơ ngác thơ ngây.
Ông ra đi
Và…
Ông đã về đây
Đời là cuộc hành trình khép kín
Giữa hai đầu điểm đi và điểm đến
Là một trời nhớ nhớ với quên quên.
Những vui buồn chưa kịp gọi thành tên
Cõi nhân thế mây bay và gió thổi
Bầy ngựa chiến đã chân chồn gối mỏi
Đi về miền cát bụi phía trời xa.
Ru giấc mơ của vị tướng già
Có tiếng khóc xen tiếng cười nức nở
Một chân ông đã đặt vào lịch sử
Một chân còn vương vấn với mùa thu”
Anh Ngọc – (1994)
Phổ nhạc: http://www.youtube.com/watch?v=kbTe2rFvcZk
HG cảm ơn Galoa ạ! HG thích nhiều đoạn trong bài này: "Ông ngồi giữa thời gian vây bủa/Nghe hoàng hôn chầm chậm xuống quanh mình..."; "...Giữa hai đầu điểm đi và điểm đến/ Là một trời nhớ nhớ với quên quên./ Những vui buồn chưa kịp gọi thành tên/ Cõi nhân thế mây bay và gió thổi..."; "Một chân ông đã đặt vào lịch sử/ Một chân còn vương vấn với mùa thu".
Trả lờiXóaHG có nhớ đọc ở đâu rằng bài thơ này được nhà thơ AN cảm tác sau lần cùng nhà thơ Trần Đăng Khoa (có ai đó nữa không thì HG không nhớ) đến thăm Đại tướng. Khi đó tuy Đại tướng tám mươi ba tuổi nhưng còn mạnh khỏe tinh anh lắm...
Lâu lắm mới thấy Galoa ghé thăm...