Trang

Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013

Hoa cỏ mùa thu


HG: Hồi mới tổng hợp bài ảnh này,  một chị đồng nghiệp của mình xem xong bảo: "Xem thấy dịu cả lòng em ạ! Cuộc sống thường nhật đúng là làm mình quên mất...". Lúc đó cảm thấy vui vui, vì đã mang lại cảm xúc tích cực cho chị, dù có lẽ cũng chỉ thoảng qua thôi... 
Hôm biên tập lại, cũng thấy hào hứng thế... Vậy mà bây giờ xem lại trước khi post lên, cứ thấy buồn bã thế nào...



HOA CẢI



"Gió đưa cây cải về trời
  Rau răm ở lại chịu lời đắng cay"
                                                       (Ca dao)




" Mùa hoa cải bên sông"



Lắng mình trong "Mùa hoa cải" - 8
"... Anh rụt rè không dám
Hái một bông cải ngồng
Sợ làm con bướm trắng
    Giật mình bay sang sông..."
                                                                                 (Nghiêm Thị Hằng)






 ***



HOA CỎ MAY






"Hồn anh như hoa cỏ may
      Một chiều cả gió bám đầy áo em"
                                                                                      (Nguyễn Bính)

 




"...Em đi để lại chuỗi cười
Trong tôi vỡ một khoảng trời pha lê
Trăng vàng đêm ấy bờ đê
Có người ngồi gỡ lời thề cỏ may."
                                                                                          (Phạm Công Trứ)




 
     "...Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may 
                                              Áo em sơ ý cỏ găm dày
                                              Lời yêu mỏng mảnh như màu khói
                                              Ai biết lòng anh có đổi thay?" 
                                                                                                                        (Xuân Quỳnh)



***






HOA LAU





"Thu cô liêu."



                                                                  
"Không biết ngày mai về bến cũ
Sắc lau còn trắng đợi ta không
    Đá cũng mòn dần theo nước chảy
   Mà trắng lau thì như tuyết bông...

Thôi đừng thổi nữa bờ sông gió
Trắng quá làm ta lại buốt lòng."
                                                                           (Vũ Quần Phương)




 
  
                                                             "Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ
                                                   Không gian xao xuyến chuyển sang mùa
                                                  Tên mình ai gọi sau vòm lá 
                                                  Lối cũ em về nay đã thu… ”  
                                                                                         (Xuân Quỳnh)







                                                             "Người ấy bây giờ đang ở đâu? 
                                                    Để vườn hoang vắng trắng bông cau 
                                                    Ngàn lau phủ xám đường ra bến 
                                                    Bờ sông lay lắt mấy chân cầu...
                                                                                          (Hoài Vũ)






 
 "Chiều biên giới em ơi!..."




***




HOA CÚC DẠI





                                                               "... Mùa thu ra biển cả
                                                    Theo dòng nước mênh mông
                                                     Mùa thu vào hoa cúc
                                                    Chỉ còn anh và em..."
                                                       (Xuân Quỳnh)



https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjOMxmA0VkOSpLiVFbd9D_oV2RubjdFWTLPJVbadxVd4DzO2doeSg6GGUHwvb53gHmS5sil__euINH97kovT9ZVo4VSmnsI5UrRnIeEJ7qZemhsqChH6Fxoys8UrpBCuGmfMimKEIfrzhc/s1600/hoa+cuc+trang+dep+nhat+(5).jpg






                                    " Đường đời gập ghềnh gánh nặng
                                     Hạnh phúc như lá đã chiều
                                    Kiếp tơ còn vương đêm trắng
                                     Vẫn hồn cúc dại phiêu diêu..."
                                                  (Nguyễn Hữu Quý)






Cúc tím Thạch thảo 2013  (13)




Cúc tím Thạch thảo 2013  (358)

                                                 "Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
                                       Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
                                        Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
                                        Bốn cánh tàn, ba cánh sắp sửa rơi..."
                                                                    (Hoàng Nhuận Cầm)



***



HOA DÃ QUỲ (CÚC QUỲ)




 
                                                           "... Nói một lời với dã quỳ đi chứ
                                                      Kìa tôi ơi ngày đã luống chiều..."
                                                                        (Hương Đình)





"...Cúc quì vẫn rực trên sườn núi
  Vẫn cháy lòng ta mỗi buổi chiều
  Vẫn kiêu sa một mình nơi xứ sở
   Vẫn giận hờn chẳng đợi chờ ai.."
                                                                                    (Nguyễn Viết Hoa)




"Suối Mơ"






...và "Giấc mơ"






***

HOA XUYẾN CHI




                                  "Em có nhớ về hoa Xuyến Chi
                                  Như nhớ lời hẹn hò đầu tiên thuở ấy
                                  Em có nhớ bông lau trong nắng Thu run rẩy
                                 Em có nhớ đường chiều qua lối ấy mình đi...?
                                                      ...
                                 Em có nhớ Xuyến Chi gác vắng ngát hương
                                Những mặt trời tí hon trong bàn tay em bé nhỏ
                               Em say sưa với lâu đài tương lai rực rỡ
                              Khiến người buồn năm tháng đợi lê thê..."
                                          
                          


                                                          "Hoa dại …vẫn là hoa dại
                                                Tự ngàn xưa hoa đã dại thế rồi!
                                               Cứ ngu ngơ rực rỡ sắc trời,
                                               Cứ lặng lẽ hương thầm của đất,
                                                Cứ gió sương, dãi dầu cùng vạn vật,
                                               Để ngàn năm,
                                               Để vạn năm,
                                                                     hoa vẫn dại.
                                              Vẫn vẹn nguyên sắc ấy
                                                                      với hương này!"
                                                                              (Nguyễn Viết Hoa)

Hoa giấy 
(Nguồn ảnh: Internet)

9 nhận xét:

  1. Vẻ hoa sắc cỏ dịu dàng
    Tưởng vui, rồi chỉ mênh mang gió đồng.
    Cuối thu lần lữa sang đông
    Đợi điều kì diệu, anh không...một mình!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu là hoa cỏ dịu dàng
      Sẽ vui, dầu những mênh mang gió đồng.
      Cuối thu tất phải sang đông
      Đến điều kì diệu, anh không...một mình

      (Họa lại thơ của CCK khó khó là! Mà HG vẫn cứ cố học đòi đấy ạ... :))

      Xóa
  2. ...và "Giấc mơ" ---- có thật HG vẫn mơ về cái lều này không nhỉ ?

    "Hoa dại …vẫn là hoa dại ---- xin góp 1 bài thơ không rõ tác giả nhưng đã được phổ nhạc

    HOA DẠI

    một chút hương
    thoảng bay trong gió
    một chút sắc mầu
    lẫn vào với cỏ

    ôi! bông hoa nhỏ
    tôi chẳng biết tên
    góc vườn chiều hôm đó
    nỗi buồn...
    tôi chợt nhận ra em

    đã đi rồi...
    người sẽ quên
    góc vườn đó...
    nỗi buồn ở lại
    và bông hoa...
    ...
    suốt đời vẫn dại
    -st-

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ÔI, VN nhạo HG khéo quá đấy nhé! :-)) thế VN chẳng thấy một cái lều như thế lại được ở giữa tưng bừng những hoa ấy... không như một giấc mơ sao? Túp lều ấy đang dụi dụi mắt "Ôi, mình mơ chăng?!!!" ^.^
      Bắt bẻ vui vậy. Còn một điều này: Chút dấu vết con người giữa thung lũng hoa vàng lớp lớp đó (đặc biệt những đốm nhập nhòe ở cận cảnh) làm ngay từ lần đầu gặp, HG có cảm giác về những nốt nhạc thánh thót của bản Ước mơ- Schumann:
      http://www.youtube.com/watch?v=86zEHFO_MEY

      Xóa
  3. "Gió đưa cây cải về trời,
    Rau răm ở lại chịu lời đắng cay"

    Em sửa lại "cây cải' cho đúng thân phận đắng cay.
    .
    Nguyễn Ngoc Tư viết Chập chờn lau sậy có đoạn.

    "Bông lau, sậy đẹp nhất là lúc đang tàn, lúc đang phai. Dường như có vài thứ giống vậy, như mùa thu, pháo hoa, giao thừa, tiếng chuông chùa… lúc đẹp là lúc mất. Chẳng hiểu đẹp để mất hay vì biết sẽ mất nên đẹp. Gió chướng thông ngọn thì bông sậy lìa cây, vào khi ngọt ngào và mỹ miều nhất, rút lui, buông bỏ vào lúc vinh quang nhất. Nên tôi, trong vai người đứng ngắm phải ngẩn ngơ nhớ tiếc. Đôi lúc nghĩ, có người nào dám và được rời đi nhẹ nhỏm như cái bông sậy nhỏ nhoi này?... "

    Chúc Hoa Giấy vui!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hoa xuyến chi.
      Một loại hoa rất dễ thương với dáng vẻ mảnh dẻ, nhụy hoa vàng và những cánh hoa trắng nhỏ. Hoa thường nở thật nhiều vào đầu mùa khô.
      Hoa nở thành thảm trắng khắp nơi, trong sân trường, dọc hai bên vệ đường và tràn ngập trong những khoảng vườn thưa vắng. Mùa hoa nở cũng là mùa bướm. Luôn có trong đám hoa hàng vạn con bướm treo mình trốn nắng. Khi có động, bướm vụt bay lên tung tóe như những pháo hoa.

      Xóa
    2. Cảm ơn thầy VanPham, em đã sửa ngay lại rồi ạ! :)
      Thầy trích hai đoản văn về hoa xuyến chi và hoa lau sậy thật hay. Với vẻ đẹp bông lau sậy "lúc đang tàn, lúc đang phai", HG trộm nghĩ thêm rằng điều này thực ra đúng với hầu hết các loài hoa thì phải. Hoa bao giờ cũng hết mình, dồn những tinh túy sắc hương khi bừng nở. Còn khi cắm bình hoa trong nhà, người ta lựa chọn cắm hoa từ lúc hàm tiếu bởi bên cạnh vẻ e ấp được ngợi ca ở muôn loài, còn ẩn chứa sự hứa hẹn cái đẹp trong tương lai... Sau dần dần thành một định kiến. Còn với những hoa dại ngoài thiên nhiên người ta cũng chỉ biết đến trong khoảnh khắc, nên ít bị áp chế bởi định kiến này- đẹp vẫn là đẹp. Ôi, thiệt thòi là hoa dại, mà tự do cũng là hoa dại...

      Xóa
    3. Cải và Răm có mối liên quan gì nhỉ?
      Cải là tên dân dã của một Hoàng tử con của Nguyễn Ánh (sau này là vua Gia Long), Răm là tục danh của bà Phi Yến (Lê Thị Răm), vợ thứ của ông này. "Gió đưa cây cải về trời, / Rau răm ở lại chịu lời đắng cay" là câu ca dao dân gian đặt ra để bày tỏ lòng thương cảm đối với bà Phi Yến, một phụ nữ tài sắc, giàu lòng yêu nước.

      Sự tích của câu ca dao trên như sau:

      Để đánh lại quân Tây Sơn, Nguyễn Ánh dự định gởi con cả là Hoàng tử Cảnh đi theo cố đạo Pháp (Bá Đa Lộc) sang Pháp cầu viện. Bà Phi Yến (Lê Thị Răm) là vợ thứ của Nguyễn Ánh đã can ngăn chồng, đừng làm việc "cõng rắn cắn gà nhà" để người đời chê trách. Nguyễn Ánh không những không nghe lời khuyên của Bà mà còn tức giận, nghi Bà thông đồng với quân Tây Sơn, nên định giết Bà. Nhờ quần thần can xin, Nguyễn Ánh đã tống giam Bà vào một hang đá trên đảo Côn Lôn nhỏ. Khi quân Tây Sơn đánh ra đảo, Nguyễn Ánh bỏ chạy ra biển, Hoàng tử Cải (còn gọi là Hoàng tử Hội An), con Bà Phi Yến lúc đó mới 4 tuổi đòi mẹ đi cùng. Trong cơn tức giận, Nguyễn Ánh đã ném con xuống biển. Xác Hoàng tử Cải đã trôi vào bải biển Cỏ Ống. Dân làng đã chôn cất Hoàng tử. Bà Phi Yến, theo truyền thuyết, được một con vượn và một con hổ cứu ra khỏi hang và về sống với dân làng Cỏ Ống để trông nom mộ Hoàng tử Cải. Một lần sau khi bị một kẻ xấu xúc phạm, Bà đã tự tử để thủ tiết với chồng.

      Hiện nay ở Côn Đảo vẫn còn ngôi miếu An Sơn do dân đảo dựng vào năm 1785 (đến năm 1958 đã được xây dựng lại) để thờ bà Phi Yến.
      http://answers.yahoo.com/question/index?qid=20071020112810AA66dqK

      Xóa
    4. HG cảm ơn Hooh!
      Ném con xuống biển...????!!!! :((
      Đã thành câu ca truyền tụng trong dân gian, chắc phải có nhiều phần trăm sự thật, trừ những tình tiết mang tính huyền ảo...
      Bà Phi Yến thật xứng đáng để thờ phụng. Thương cảm thân phận đắng cay của bà và đa phần những người phụ nữ thời xa xưa thế không biết!... Suy cho cùng, họ toàn là phận rau răm...

      Xóa