Truyền thuyết xưa kể lại có
hai vợ chồng nghèo khổ quá, phải bỏ nhau, mỗi người một nơi tha phương
cầu thực. Sau đó, người vợ may mắn lấy được chồng giàu. Một năm, vào
ngày 23 tháng Chạp, đang đốt vàng mã ngoài sân thì thấy một người ăn xin
bước vào, nhận ra chính là chồng cũ nên người vợ động lòng, đem cơm
gạo, tiền bạc ra cho.
Người chồng mới biết chuyện,
nghi ngờ vợ. Người vợ đâm khó xử, uất ức lao vào bếp lửa, tự vẫn. Người
chồng cũ đau xót, cũng nhảy vào lửa chết theo. Người chồng mới ân hận,
lao vào lửa nốt! Trời thấy cả ba người đều có nghĩa nên phong cho làm
"vua bếp". Và từ đó, dân gian mới có câu ca rằng:
"Thế gian một vợ một chồng/Chẳng như vua bếp hai ông một bà"
Sự tích 2
Theo người Việt Nam, Táo quân
là chức Ngọc Hoàng thượng đế trao cho ba người có mối tình thâm nghĩa
nặng: nàng Thị Nhi và hai chàng Trọng Cao, Phạm Lang. Thị Nhi có chồng
là Trọng Cao. Tuy ăn ở mặn nồng tha thiết với nhau, nhưng mãi không có
con. Vì vậy, dần dà Cao hay kiếm chuyện xô xát dằn vặt vợ.
Một hôm, chỉ vì một chuyện
nhỏ, Cao gây thành chuyện lớn, đánh Thị Nhi và đuổi đi. Nhi bỏ nhà, lang
thang đến một xứ khác và sau đó gặp Phạm Lang. Phải lòng nhau, hai
người kết thành vợ chồng. Phần Trọng Cao, sau khi nguôi giận thì quá ân
hận, nhưng vợ đã bỏ đi xa rồi. Ray rứt và nhớ quay quắt, Cao lên đường
tìm kiếm vợ.
Ngày này qua tháng nọ, tìm
mãi, hết gạo hết tiền, Cao phải làm kẻ ăn xin dọc đường. Cuối cùng, may
cho Cao, tình cờ tìm xin ăn đúng nhà của Nhi, nhằm lúc Phạm Lang đi
vắng. Nhi sớm nhận ra người hành khất thân tàn ma dại đúng là người
chồng cũ của mình. Nàng mời vào nhà, nấu cơm mời Cao. Đúng lúc đó, Phạm
Lang trở về. Nhi sợ chồng nghi oan, nên giấu Cao dưới đống rạ sau vườn.
Chẳng may, đêm ấy, Phạm Lang
nổi lửa đốt đống rạ để lấy tro bón ruộng. Thấy lửa cháy, biết Cao ở
trong đó, Nhi lao mình vào tính cứu Cao ra. Thấy Nhi nhảy vào đống lửa,
Phạm Lang thương vợ cũng nhảy theo. Cả ba đều chết trong đám lửa.
Thượng đế thương tình thấy 3
người sống có nghĩa có tình nên phong cho làm vua bếp hay còn gọi là
Định phúc Táo Quân và giao cho người chồng mới là Thổ Công trông coi
việc trong bếp, người chồng cũ là Thổ Địa trông coi việc trong nhà, còn
người vợ là Thổ Kỳ trông coi việc chợ búa. Không những định đoạt may,
rủi, phúc họa của gia chủ, các vị Táo còn ngăn cản sự xâm phạm của ma
quỷ vào thổ cư, giữ bình yên cho mọi người trong nhà.
Hai vợ chồng nghèo, chồng đi
buôn, vợ làm ruộng nên chồng thường xa nhà thỉnh thoảng mới về, đôi khi
đi suốt năm mới về. Rồi một chuyến đi biền biệt không tin tức, không
tiền bạc gởi về. Người vợ chờ cả 10 năm vẫn biệt tích. Sau đó người vợ
lấy một người chồng khác làm nghề săn bắn; người này nuôi một đầy tớ tên
là Lốc.
Một hôm chồng mới và Lốc đi
săn vắng nhà, đột nhiên người chồng cũ trở về và cho biết sở dĩ đi biền
biệt là vì gặp giặc bắt lưu lạc trong rừng nay mới trốn thoát về được.
Người vợ chỉ còn biết ôm chồng cũ khóc than, và dọn cơm rượu mời ăn. Khi
chồng mới sắp về người vợ đưa chồng cũ ra đống rơm ẩn tạm. Chủ và tớ đi
săn về được một con cầy. Chồng giục vợ đi sắm mọi thứ để làm một bữa.
Trong khi người vợ đi vắng,
người chồng và đầy tớ đốt đống rơm để thui cầy. Lửa vô tình đốt cháy
thiêu người chồng cũ đang ngủ say. Giữa lúc đó, người vợ về thấy thế,
rất đau đớn, tự cảm thấy như thể vì mình mà chồng cũ chết, nên nhảy vào
đống lửa chết theo.
Người chồng mới thương tiếc
vợ, cũng đâm đầu vào lửa. Người đầy tớ vừa thương chủ vừa hối hận vì
chính tay mình châm lửa thiêu chết người cũng nhảy nốt vào lửa chết
theo.
Ba vợ chồng sau đó được Diêm
Vương cho hóa làm ba ông đầu rau. Còn người đầy tớ được hóa làm đồ dùng
chặn đống nhấm, quen gọi là "thằng Lốc". Trong tranh vẽ Táo quân, thường
thấy vẽ người đầy tớ có nghĩa đứng cạnh ba người.
Cả 3 tích truyện tuy có nhân vật hoàn cảnh khác nhau, nhưng đều có một
điểm chung là những nhân vật đều sống có nghĩa có tình. Người Việt xưa
không bao giờ có thể chấp nhận việc đa phu, một bà hai ông. Người ta
thường chỉ trích “Thế gian một vợ một chồng, không như vua bếp hai ông
một bà”. Như vậy, điều mà tích truyện nhắc tới, đó không phải là cái lý,
nhưng là cái tình nghĩa phu thê, sống chết cùng nhau.
........
Phong tục thờ cúng Táo Công
Thường thì bắt đầu từ chiều 22 hoặc sáng 23 tháng
Chạp, các gia đình làm lễ để ông Táo lên chầu trời (Tiễn Táo) để tấu
trình mọi việc của gia chủ với Ngọc hoàng thượng đế, đến trưa 30 Tết thì
ông Táo lại có mặt ở hạ giới để tiếp tục công việc.
Lễ vật cúng Ông Táo được
chuẩn bị vô cùng chu đáo và trang trọng thể hiện sự thành kính của các
gia chủ. Lễ vật gồm có: mũ Táo Quân thường có 3 cỗ (chiếc) gồm một của
nữ thần không có cánh chuồn, 2 của nam thần có cánh chuồn, kèm theo áo
quan, hia (hài), tiền vàng, tiền bạc cùng bệ bằng giấy. Nhưng để giản
tiện, cũng có khi người ta chỉ cúng tượng trưng một cỗ mũ ông Công (có
hai cánh chuồn) kèm theo một chiếc áo và một đôi hia. Theo sách "Nam
Định địa dư chí" của tiến sĩ đốc học Khiếu Năng Tĩnh thế kỷ XIX, thì mũ,
áo, hia của Táo Quân màu vàng. Nhưng có sách lại nói màu sắc tùy thuộc
từng năm, ứng với các hành Kim (vàng), Mộc (trắng), Thủy (xanh), Hỏa
(đỏ), Thổ (đen).
Ngoài những đồ “vàng mã” sẽ
được hóa vàng sau lễ cúng ông Táo vào ngày 23 tháng Chạp cùng với bài vị
cũ để lập bài vị mới thì lễ vật còn có hoa quả (chuối, bưởi, quất vàng,
hoa cúc…), trầu cau, hương đèn, cỗ mặn (xôi, thịt, rượu), và cá chép
sống ở miền Bắc, ngựa với đầy đủ dây cương, yên ở miền Trung. Theo quan
niệm của người miền Bắc thì ông Công, ông Táo khi đi lên thiên đình phải
cưỡi cá chép vì chỉ có cá chép mới có thể vượt vũ môn hóa rồng bay lên
trời. Cá chép được mua thường là chép nhỏ màu đen tuyền hoặc vàng đỏ
khỏe mạnh, sau đó được bỏ vào trong chậu xinh xinh để lên trên bàn thờ
cúng cùng các lễ vật khác. Đến chiều thì phóng sinh cá ra ao hồ, sông
suối…
Cùng với các lễ vật chay thì
mâm cỗ mặn để cúng tiễn ông Táo đi nhanh về sớm cũng được các gia chủ
chuẩn bị rất chu đáo. Dù khó khăn hay khá giả, các gia đình vẫn cố gắng
sắm một mâm cỗ với đầy đủ các món ăn truyền thống để tỏ lòng biết ơn với
các vị Định phúc Táo Quân. Mâm cỗ cúng ông Táo truyền thống gồm có: Xôi
gấc, thịt nấu đông, nem rán, giò nạc, cá chép rán, thịt lợn luộc, lòng
gà nấu măng, món xào, dưa cải, rượu trắng, chè sen ở miền Bắc còn trong
Nam có thêm xôi chè, trám hoặc thịt kho tàu, giò xào, dưa kiệu…
Đặc biệt, theo tục xưa còn
truyền thì mâm cỗ cúng không thể thiếu một con gà luộc ngậm hoa hồng,
nhưng gà cúng ông Táo phải là gà cồ mới gáy bởi các gia chủ muốn cầu
xin Táo Quân lên tâu với Ngọc Hoàng Thượng Đế cho con trẻ sau này lớn
lên có nhiều nghị lực và sinh khí hiên ngang như con gà cồ vậy!
Ngày nay, phong tục cúng ông
Táo, ông Công không được tổ chức chu đáo và nhiều nghi lễ như xưa. Chỉ
một chậu cá, một mâm cỗ đơn giản với gà luộc, xôi gấc, chè kho mua sẵn
và một vài món mặn là xong mâm cỗ để nhớ ơn đến tổ tiên và các vị thần
đã bảo vệ cho gia đình mình một năm an bình, thịnh vượng.
Liên hệ đến gia đình
Quan niệm
táo quân là vị thần thứ nhất, quan trọng hàng đầu trong gia đình, nhiều
địa phương có tục lệ, người con gái khi mới về nhà chồng, phải làm lễ ở
bếp, hay ở bàn thờ Thổ Công, để xin phù trợ về sau trong công việc bếp
núc, tề gia, nội trợ, quán xuyến gia đình. Theo quan niệm của người
phương Tây thì “bàn tay đưa nôi là bàn tay cai trị thế giới”, còn theo người Việt nam thì người phụ nữ chính là tay hòm chìa khóa, là người nội tướng trong gia đình.
Khi
nhắc đến tích ông Công, ông Táo người ta nhớ tới bếp lửa và ý nghĩa có
bếp lửa trong gia đình. Bếp lửa ngoài việc nấu chín thực phẩm phục vụ
con người, còn là nơi cả gia đình đoàn viên quây quần bên nhau. Một bếp
lửa hồng ấm áp, mang đến những niềm hi vọng về một ngày mai tươi sáng.
Không có gì ngạc nhiên nếu bạn nhìn thấy trong các lễ hội quan trọng của
dân tộc, đều xuất hiện nghi thức thắp lửa thiêng. Ngọn lửa bùng cháy
xua đuổi thú dữ, mang lại sự đầm ấm, tươi vui,… Ở Việt Nam, gia đình nào
cũng có bếp lửa. Nếu một ngày, bếp lửa nguội lạnh, thì cảm giác thiếu
hơi ấm tình thương luôn bủa vây lấy con người.
(Sưu tầm)
Thế gian một vợ một chồng
Trả lờiXóaKhông như vua bếp hai ông một bà
Bà hai đứng cạnh bà ba
Ông ôm bà cả, ừ à bà tư
Bốn bà đều thích ông hư
Không như vua bếp từ từ luân phiên...
CCK ... bịa thêm phải không ạ? HG vừa hỏi Gúc gồ mà chả thấy!^^ HG phục tài ứng khẩu của CCK quá đi mất!!! :-D
XóaCó chuyện này CCK giữ bí mật hộ HG nhá: Ông nội của HG cũng có ba bà... HG rất thích tình tiết này mới lạ chứ! Hình như nó làm HG cảm thấy có sự gần gũi hơn với thời phong kiến đã qua- không mơ hồ như nhìn về một cái gì xa tít mù khơi... Phải nghĩ kỹ, sâu xa lắm mới lại cảm thấy thương các bà nội...
HG đã nói ở bài trước rùi, còn gì bí mật đâu. HG thích cũng đúng thui, con cha con ông không giống...lông thì cũng giống cánh mà! Ngày nay các quan CM bài Phong xong lại thèm kiến: Ca ve không hồng lâu mộng bằng cô đầu, vợ bé còn lâu nhé bằng như thê thiếp...Chà đạp Phong kiến, nhưng có nhiều giá trị phong kiến còn nhân văn hơn cuộc sống mới hiện giờ. Tình hình là HG phải "Hồ Xuân Hương" thêm 1 tí! :)
Trả lờiXóaHG kể chuyện này rồi á? Chết thật!
XóaHồ Xuân Hương toàn than về thân phận thê thiếp...
"bài phong xong lại thèm kiến"- cười đến chết!
Mà CCK nói đúng, HG có gien của ông...:-))