Trang

Chủ Nhật, 19 tháng 1, 2014

Chuyện của Dế em (2)

      Trưa nay cố mấy việc nên mẹ đi đón Dế em ở lớp tiếng Anh khá muộn. Thương thương vì đến nơi chỉ còn lẻ tẻ vài bạn ở phòng đợi. Vừa đến nhà, con đã vội đi lục tìm bút chì và giấy vẽ (có thứ này lúc đợi mẹ thì chắc đã  đỡ sốt ruột hơn), thế mà không quên khoe:
-  Bài thi hôm nay con làm tốt lắm mẹ ạ! Dễ lắm!
Chả là hôm nay cu cậu thi kết thúc khóa. Mẹ đã quá quen  thưởng thức món "dễ lắm" của Dế em, nên vừa cất chìa khóa vừa bảo: 
-  Mọi khi con cũng toàn nói thế, mà bài vẫn sai đấy thôi!
Nhân tiện, mẹ hỏi chuyện học ở lớp tiếng Anh chủ nhật, về các bạn ở lớp, về thầy giáo bản ngữ. Toàn những câu hỏi lo âu, đại khái là: Các bạn và con ngồi trong lớp như thế nào để thi? Con có chú ý làm bài  không? Thầy có phải nhắc nhở gì con không?v.v.... Quả là lúc nào mẹ cũng lo Dế em học non kém so với bạn bè, lại quá nghịch ngợm, làm các thầy cô giáo thường không hài lòng. Dế em kể: Các bạn ngồi thành vòng, như thế này này, con thì làm bài cạnh chỗ thầy... Mẹ mới thoáng để tâm về cái chi tiết "ngồi cạnh thầy", chưa kịp... thở dài, thì con đã tuyên bố:
-  Con thấy như là thầy quý con nhất lớp đấy!
-  Sao con nghĩ thế?
-  Con không biết, con cảm thấy thế thôi!- Dế em đã bắt đầu hí húi với tờ giấy A4 chi chít  nét  vẽ bằng bút chì, đáp qua quýt.
-  Con có hay nói chuyện với thầy không?- Mẹ lại cố gợi chuyện. Chả là mẹ cũng thấy tò mò.
-  Có ạ! Với lại khi thầy đặt câu hỏi, con hay trả lời thầy.
Mẹ mừng rỡ:
-  Tốt lắm! con đúng đấy! Học tiếng là phải chịu khó nói nhiều với thầy...
 Anh Dế dời mắt khỏi cái tivi, bĩu môi:
- Học như em mà đòi thầy quý! Có mà mơ!
 Mẹ bênh Dế em: 
- Sao con lại nói em thế, thầy quý em thật thì sao? Có thể lắm!
- Nhưng vì sao cơ ạ? Có gì hay ho đâu! Đến tự nó cũng chẳng biết!
Mẹ cả quyết:
- Vì em lễ phép, vì em thật thà chẳng hạn!
Dế em hồ hởi quay ngay lại như bắt được vàng:
-  Có thể đúng vì như thế đấy mẹ ạ!
    Và Dế em kể cho mẹ hai chuyện. Câu chuyện trưa hôm nay của Dế em, mẹ giữ nguyên văn- tức là trong lời kể lẫn lộn cả tiếng Anh với tiếng Việt:
"Con hay nói chuyện với thầy thật đấy! Như có hôm thầy đến, nói với cả lớp con, con không nhắc lại được đâu nhưng con nghe thì con hiểu ý thầy nói là: Hôm nay thầy ốm, nhưng thầy vẫn đi làm. Con thấy mặt thầy bị xước, xước ở mũi ấy! nên con mới hỏi thầy: "What's wrong with your face?". Thầy trả lời nhiều, con không nghe được hết, có một bạn dịch được là thầy bị ngã. Con lại hỏi: "Why do you go to school today?",  tức là sao thầy vẫn đi làm? Thầy đáp: "Because I love you.""
"... Hôm mà gần đến ngày Noel, thầy cho lớp ngồi vòng quanh chơi trò chơi, trả lời các câu hỏi của thầy và phát kẹo cho những bạn đến lượt chơi.  Khi hết giờ, vòng chơi chưa đến con và mấy bạn nữa. Thầy liền chia  nốt cho những người chưa đến lượt. Lúc ấy lớp đã rất lộn xộn rồi nên vừa phát, thầy vừa phải hỏi lại xem còn những ai chưa có kẹo để thầy đưa... Có mấy bạn đã có rồi nhé- con với nhiều bạn khác cũng biết- nhưng khi thầy hỏi lại nói là chưa có để lấy thêm. Đến khi thầy hỏi con: "Have you got any candies?".  Con được phát một cái rồi nên con trả lời: "Yes, I have!" Thế là thầy có vẻ vui. Thầy lại nói rất dài, rồi thầy đưa thêm con mấy cái kẹo nữa. Thầy bảo "Because you..." như là thầy khen gì ấy mẹ ạ!"
    Đến đây, mẹ ôm lấy Dế em: "Con làm thế là đúng rồi! Mẹ yêu Dế em quá! mẹ tự hào lắm!...". Mẹ chẳng biết mẹ có quá lời không, nhưng kệ! Dế em đang cười rạng rỡ kia kìa!

***

     Mẹ ân hận vì dạo này bận, ít nói chuyện với Dế em. Bây giờ phải để ý chuyện trò nhiều hơn với con, và khen động viên con nhiều hơn cho mỗi việc tốt của con dù là rất nhỏ. Điều này về lý thuyết mẹ biết, nhưng thực hành hình như còn kém. Dế em từ trước nay vẫn thế: rất hiếu động, và vô tư không quan tâm rèn luyện học hành (vẫn y như lời phê của cô giáo từ hồi cuối lớp 2 là... "không cầu tiến"- sao mà mẹ nhớ rõ cụm từ này thế không biết!); luôn luôn học ở cái thế bấp bênh, thất thường, làm mẹ nhiều lần nhìn vở làm bài trên lớp chính khóa của con mà buồn thiu... Học sinh lớp 5 rồi mà một tháng ôn tập học kì là một tháng mẹ kèm con, không thả cho tự ôn bài được- Nản kinh! Nhưng câu chuyện kể nhỏ xíu hôm nay của Dế em đã động viên mẹ. Mẹ nghĩ trong việc nuôi dạy con, mẹ chưa mấy thành công, nhưng cũng có những niềm vui nho nhỏ đấy! Chuyện to tát hơn thì cứ từ từ đã... Lại cố gắng giúp con và chờ đợi con lớn lên. Mẹ nghĩ thế có phải không?

Hoa giấy
---------------------------------

2 nhận xét:

  1. Một bà mẹ tốt! viết văn khá.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cũng không tốt đâu ạ! Thực ra trong thường ngày, bà mẹ ấy chỉ hay nhìn ra điểm yếu của con, hay chê con hoặc quên khen con- "kém thực hành" mà! Lúc đó làm được như vậy, thấy niềm vui của con nên ghi lại để có dấu ấn- tự nhắc mình về sau. Về văn- rất rất cảm ơn CCK động viên ^^. HG chỉ quen đọc, thi thoảng viết mấy câu thôi, mà viết mới thấy chơi với câu chữ quả là khó lắm! :)

      Xóa