- Xuân khứ bách hoa lạc
- Xuân đáo bách hoa khai
- Sự trục nhãn tiền quá
- Lão tòng đầu thượng lai
- Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
- Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.
- (Thanh Từ -dịch:
- Xuân đi trăm hoa rụng
- Xuân đến trăm hoa cười
- Trước mắt việc đi mãi
- Trên đầu, già đến rồi
- Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
- Đêm qua sân trước một cành mai.)
MAI TRẮNG
Xuân mới ba mươi sáu nõn nường
Riêng cành mai cũ chiếm yêu đương.
Dài sông nghĩa ấy tình cao núi
Pha tuyết thân này mặt nhuốm sương.
Chẳng đợi Đông quân làm Đạo chủ
Vẫn là Hoa hậu sánh Thi vương.
Giang Nam mộng lẫn vào Giang Bắc
Trời bốn phương lòng chỉ một phương.
VỊNH HOA MAI TRẮNG
Non Linh đất phước trổ hoa nhânRiêng chiếm vườn hồng một cảnh xuân
Tuyết đượm nhành tiên in sắc trắng
Sương pha bóng nguyệt ánh màu ngân
Mây lành gió lạnh nương hơi chánh
Vóc ngọc mình băng hắt khói trần
Sắc nước hương trời nên cảm mến
Non linh đất phước trổ hoa thần.
Mai cốt cách tuyết tinh thần
Trả lờiXóaĐêm qua cành nhỏ trước sân nở đầy
Bốn mươi xuân, chẳng thế này
Nét buồn như cúc điệu gầy như mai
Thỏ bông chị ấy kể hoài
Hoa mai, hoa giấy, cả hai cứ trồng!
Đúng ạ- cứ kệ thôi! "Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết/Đêm qua sân trước một cành mai." mà! CCK thấy HG biểu dương bài kệ này lên hàng đầu, có khôn không chứ? ^.^
Trả lờiXóaTrong nhiều cái sướng thì sướng nhất là xướng rồi tự...sướng! :))
XóaCCK lại chơi chữ. :-)
XóaNhưng mà CCK có thích câu này không ạ? HG cá là CCK cũng thấy vừa ý. Nếu vườn của CCK năm nay chưa có nhành mai nào, thì bây giờ trong lòng của CCK nhất định có! ^.^ Đảm bảo tất tần tật nam phụ lão ấu đọc đều lây niềm lạc quan, thấy yêu đời hơn.
Có thể HG chưa rõ đấy thôi, câu thơ "Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận/ Đình tiền tạc dạ nhất chi mai" là một trong các câu thơ hay nhất về hoa mai, về sự hiện hữu của quá khứ tốt đẹp lãng mạn, là bằng chứng kết nối của sự đổi thay, là niềm tin lạc quan hy vọng, những gì yêu mến đã từng xuất hiện dù chỉ một lần thì không bao giờ mất...Vườn nhà CCK chả có, vườn đời của CCK cũng cũng không một nhành mai nào. Nhưng trong lòng CCK không biết tự lúc nào đã có, xưa, hôm nay và tất nhiên mai một nhành! Thêm nữa lại thắm trong lòng xác xao một cành HG giấy nữa! Không nói ra thì không ai biết, nói ra có khi HG lườm một cái rồi lặng lẽ mất tăm!
Trả lờiXóaHG hiểu ạ!
Xóa"những gì yêu mến đã từng xuất hiện dù chỉ một lần thì không bao giờ mất"- HG cũng hiểu, bằng các trải nghiệm của bản thân...
Tại sao CCK lại để "vườn đời của CCK cũng cũng không một nhành mai nào"? HG đọc thấy buồn lắm! Những lời CCK viết rất chân thành, HG không lườm và mất tăm đâu! HG vẫn ở đây ạ, và cảm ơn CCK rất nhiều! HG cũng muốn góp một nhành hoa giấy vào vườn của CCK...