Mình không có mấy kiến thức về âm nhạc. Lâu nay chỉ nghe theo cảm tính, có thêm dẫn dắt của một người Bạn am hiểu... Vậy nên không dám lớn giọng bàn, chỉ khe khẽ nói, rằng có những bản nhạc tuyệt lắm! Lúc thư thả và yên tĩnh để lắng nghe, đôi khi mình hình như không còn ở trạng thái thưởng thức âm nhạc nữa, mà như tan biến tất cả: sự mặc cảm về kiến thức âm nhạc, cả tâm trạng cụ thể..., tiếp đến quên cả chính mình, rồi như là quên cả bản nhạc... Chỉ còn "cái gì đó" diễn ra, mơ hồ, rất khó diễn tả... Điều này có lẽ cũng chỉ chợt nhận thức được vào lúc giai điệu tắt. Ví dụ ra đây mấy tuyệt phẩm "ma thuật" kinh điển, rung động sâu thẳm trái tim (lúc nào rảnh có lẽ mình sẽ post thường trực bên lề trang blog này).
Cho Buổi Sáng- bắt đầu một ngày mới:Buổi Trưa, hãy thử cho mình những phút ngơi nghỉ:
rồi phiêu du thêm chút nữa với Giấc Mơ này:
Buổi Chiều Tà ư, đây bạn này:
Khi Đêm đến, bạn hãy lắng nghe:
rồi trước khi vào giấc ngủ, hãy sóng sánh với:
Thử làm một phép chia với mấy bản nhạc yêu quý, chứ còn rất tương đối... Bởi vì khi đã thực sự muốn nghe, thì dù đó là vào bất cứ thời gian nào của một ngày, bạn hãy mở bất kỳ bản nào kể trên và có thể (hay là tốt nhất?) nhắm mắt lại, ngả mình tựa vào lưng ghế..., bạn mới thấy mình thực sự đang ở đâu trong không gian và thời gian...
Thật vui nếu có ai vào đọc bài này, thấy đồng cảm, để rồi cùng chia sẻ vào đây những bản nhạc, mà lúc này mình quên mất, hoặc mình chưa biết đến.
Hoa giấy
Hoa giấy
...
Trả lờiXóa