NV Phạm Lưu Vũ |
Bạn hỏi tôi: Viết truyện ngắn khó ở chỗ nào? Khó ở chỗ kết. Khó như thế nào? Sau đây là câu chuyện của tôi:
Chủ nghĩa Xã hội kinh điển có một “tuyệt
phẩm” là thời bao cấp. Thời ấy có món phở mậu dịch gọi là phở “không
người lái”. Cái này mới thực sự kinh điển. Ấy là bát phở chỉ có bánh
phở, nước dùng và mấy cọng hành ngò, tuyệt không một miếng thịt. Vậy
nhưng nó vẫn là một món quà sang trọng và quí hiếm đối với những cái
bụng học trò chúng tôi. Mỗi lần trốn học rủ nhau xuống phố huyện, cái
cửa hàng mậu dịch với món phở không người lái trứ danh ấy vẫn luôn là
một trong những mục tiêu tối quan trọng, gây háo hức nhất cho chuyến đi.
Bấy giờ tôi có một chị người cùng làng làm nhân viên trong cửa hàng mậu
dịch ấy. Chỉ nội một việc ấy thôi cũng đã là một điều phi thường. Nói
không ngoa tý nào, chị là niềm tự hào của cả làng tôi đấy. Đến
nỗi mỗi khi ai đó có việc phải xuống phố huyện, trước khi đi thế nào
cũng được nghe những lời dặn dò: “cái ấy, con nhà ấy nó làm ở mậu dịch
huyện đấy”. Đi rồi thế nào ở làng cũng túm năm tụm ba kháo nhau: “nhà
ấy… hôm nay nó xuống phố huyện, chẳng biết có biết lối mà ghé vào chỗ
con ấy… ở mậu dịch không…” Khi trở về thì từ đầu làng tới cuối làng, thế
nào cũng hết người nọ đến người kia túm lấy mà hỏi đủ thứ chuyện về chị
mậu dịch viên quý hóa muôn vàn tình thương mến ấy.
Có một người làng làm nhân viên ở cửa
hàng mậu dịch huyện, có gì phi thường đâu nhỉ, có gì mà cả làng cứ phát
rồ lên như thế? Thỉnh thoảng tôi vẫn có cái thắc mắc cỏn con ấy. Vậy mà
lắm lúc, chính tôi cũng không khỏi hãnh diện trước đám bạn học về việc
có một chị người làng làm trong mậu dịch huyện. Lần nào xuống đó, tôi
cũng đem chị ra khoe. Song khổ một nỗi là chẳng lần nào tôi gặp được chị
tại đúng cái chỗ thiên đường của những cái bụng rỗng ấy. Tôi đã sắp trở
thành một tên khoác lác trong mắt đám bạn thì may quá, lần ấy, tôi
thoáng thấy bóng chị phía trong quầy hàng. Mừng quá, tôi vội vàng hét
tướng lên gọi chị. Và… niềm tự hào của cả làng tôi (lạy giời) cũng đã
kịp nhận ra tôi. Chị quay lại, nhìn tôi nhoẻn cười, lại còn gọi đúng tên
tôi ra nữa chứ. Chỉ cần thế thôi. Tôi đã hoàn toàn sung sướng và mãn
nguyện, đủ để vênh mặt trước những ánh mắt tin tưởng, nể nang của lũ bạn
học.
Song niềm hạnh phúc vô bờ của tôi không
dừng ở đó. Hôm ấy chính chị là người đứng quầy, chế từng bát phở rồi đẩy
qua một cái khay nhôm. Chúng tôi xếp hàng đứng bên ngoài quầy, thò tay
qua cái lỗ tò vò, trao cho chị miếng tích kê nhỏ làm bằng tôn mua ở
trước cửa mậu dịch rồi nhận lấy bát phở bưng ra bàn ngồi ăn. Khi đến
lượt tôi, chị tỏ ra ưu ái hơn đối với những người khác là tự tay đẩy một
bát phở đến cho tôi. Cảm động quá, thậm chí tôi còn cảm thấy hình như
chị nháy mắt với tôi một cái rồi mới nhẹ nhàng quay mặt đi chỗ khác. Bát
phở không người lái hôm đó cũng vẫn ngon lành như mọi khi. Tôi đã cố
tình ăn thật chậm, cốt kéo dài cái sự sung sướng không mấy khi có được
như thế này. Khi ăn đến miếng cuối cùng, tôi bỗng bàng hoàng phát hiện
có một miếng thịt được dấu dưới đáy bát phở. Đích thị đây là ân huệ mà
chị người làng quý hóa đã dành cho tôi. Tôi đã hiểu cái nháy mắt kín đáo
lúc nãy của chị. Cảm động đến đờ người, tôi lặng lẽ quay đầu quan sát
xung quanh. Lác đác mấy người nông dân áo bạc, cả đám bạn tôi, ai nấy
cũng đều đang cúi đầu sì soạp trước những bát phở không người lái của
mình. Không một ai biết cái kết tuyệt vời trong bát phở của tôi, đang
hiện hữu ngay trước mặt tôi… Ôi miếng thịt dấu dưới đáy bát phở không
người lái…
Về sau này mỗi khi tập tọe viết truyện
ngắn, tôi đều nhủ rằng dù có là một bát phở không người lái, thì cũng
nên có cái kết như bát phở kia, nghĩa là cố mà dấu ở dưới đáy, dù chỉ là
một mẩu thịt…
2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét