Trần Thị Lam
(Cô giáo dạy văn- Trường THPT Chuyên Hà Tĩnh)
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…
Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…
Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…
Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…
1-
Trả lờiXóahttp://bautx.blogspot.com/2016/04/at-nuoc-minh-khong-ngo-qua-au-em.html#.VyjGStR9549
2-
http://trandaiquang.org/em-hay-tin-mot-ngay-mai-xan-lan.html
3-
http://trandaiquang.org/tho-gui-co-giao-lam-dat-nuoc-minh-ki-dieu-phai-khong-em.htmlnhs
Cô giáo này khi dạy tính Đảng, tính nhân dân sẽ không biết giảng thế nào đây?
Về tính nhân dân thì HG nghĩ HG còn phải học cô ấy nữa là học sinh ...
XóaBài đối đáp của Hooh sẽ như link 1, hay 2, hay 3 ạ? (Hooh không nói nước đôi đấy nhớ!)
Sửa lại link của 3:
Trả lờiXóahttp://trandaiquang.org/tho-gui-co-giao-lam-dat-nuoc-minh-ki-dieu-phai-khong-em.html
Đất nước mình.
Trả lờiXóaĐất nước mình ngộ quá phải không em
Đất nước kiểu gì có hai miền Nam - Bắc
Một dải đất kéo dài dằng dặc
Ở giữa thắt vào với tên gọi: miền Trung
Đất nước mình lạ quá phải không em
Gia súc gia cầm nuôi càng ngày càng lớn
Cùng một con, chỗ là heo nhưng chỗ thì là lợn
Chó cũng lắm tên, lúc tuất lúc cầy
Đất nước mình buồn chả có đếch gì hay
Quanh quẩn cũng chỉ Xuân - Thu - Đông - Hạ
Biển thì nước và núi thì đất đá
Rừng cũng chỉ hiêu nai chồn cáo cỏ cây...
Đất nước mình thương, thương lắm, chả như Tây
Bé thì trẻ măng nhưng càng già càng nhiều tuổi
Nước mặn bốc hơi trơ ra toàn muối
Mía đem xay, cô đặc lại thành đường
Đất nước mình rồi sẽ chả về đâu
Đứng tại chỗ chứ không lùi không chạy
Vẫn là hàng xóm với Lào với Khựa
và phía Tây Nam vẫn có Cam-pu-chia.
Hà Văn Vinh
Một bài thơ họa có tay nghề: Vần điệu còn xuôi hơn bài thơ của cô giáo dạy văn Trần Thị Lam; ý tứ sắc sảo, đùa mà không phải đùa; ngôn từ khơi khơi trôi chảy...
XóaVà... HG hy vọng Hà Văn Vinh không là CCK. CCK có là (như) HVV không ạ?