HG: Mai trắng của mình đây, nở muộn quá! AQ một tí thì ta gọi là... có hậu.:) Tiếc là hoa nở đẹp phải khi trời mù sương nên ảnh có hơi nhòe.
Chả liên quan nhưng mình cứ nhớ đến bài thơ "Người con gái ở lầu hoa" (*) . Hay thôi rồi!!! Mà nghĩ thấy sợ cụ Nguyễn Bính thật đấy! Cụ cứ hễ gặp ai ưa ưa là về "dệt mộng ba sinh" thế này, chả trách...
Người con gái ở lầu hoa
Nguyễn Bính
Nhà nàng ở gốc cây mai trắng
Trên xóm mai vàng dưới đế kinh
Có một buổi chiều qua lối ấy
Tôi về dệt mãi mộng ba sinh...
Tôi rót hồn tôi xuống mắt nàng
Hồn tôi là cả một lời van
Tôi van nàng đấy! Van nàng đấy!
Ai có yêu đương chả vội vàng?
Tôi rót hồn tôi xuống đã nhiều
Hồn tôi còn có được bao nhiêu?
Tôi đi sợ cả lời tôi nói
Sợ cả gần nàng, sợ cả yêu
Nàng có bao giờ nghĩ đến không?
Không, nàng đan áo suốt mùa đông
Mùa xuân qua cửa, tôi qua cửa
Nàng chả nhìn cho, đến não nùng!
Tôi mỉa mai tôi, oán trách tôi
Làm sao tôi lại cứ câm lời?
Thì trăm con gái, nghìn con gái
Nàng cũng là người con gái thôi!
Có một nghìn đêm tôi chiêm bao
Ba đêm nay khóc với mưa rào
Đêm nay mắt đỏ rồi, mưa tạnh
Tôi khóc âm thầm dưới bóng sao...
Nàng ở lầu hoa ở đệm bông
Có đêm nào nghĩ đến tôi không?
Không không, chả có đêm nào cả
Chả có đêm nào hé cánh song...
--------------------------------------------
(*) "Tên nàng là Nguyễn Thị Tuyên, em gái của nhà văn Nguyễn Đình Lạp, tác giả của tập tiểu thuyết xã hội NGOẠI Ô, do nhà Hàn Thuyên xuất bản năm 1941 tại Hà Nội. Nàng tên là TUYÊN, nhưng Nguyễn Bính đã đặt lại tên cho nàng là TÚ UYÊN, dù chàng thừa biết Tú Uyên - Trần Tú Uyên - là tên của một nhân vật nam trong truyện Nôm BÍCH CÂU KỲ NGỘ. Nhà Tú Uyên ở phố Bạch Mai (mai trắng) gần phố Huế (đế kinh) ở kinh thành Hà Nội, còn Nguyễn Bính cũng ở Hà Nội trên một căn gác mà chàng đặt tên là gác Hoàng Mai (mai vàng). " (Trích)
"Bùi Hạnh Cẩn lý giải: Tuy nhiên không phải là Nguyễn Bính với cô Tuyên 2 người yêu nhau mà đó có thể chỉ là một cái tên hay bóng dáng người con gái, một hình ảnh để Bính làm thơ." (Trích)
Nhà nàng mai nở muộn vào xuân
Trả lờiXóaChớ bảo mê ưa hoa trắng ngần
Nàng đáp thôi rồi ôi dễ sợ
Giờ ai đan áo có mà hâm!
HG nghĩ được 3 câu mà mãi chả chốt được câu thứ tư, đành quyết trả lời hooh bằng văn xuôi rằng: Xuân sắp cạn ngày rồi, mai cũng sắp cạn hoa, thơ thì đã cạn ý... Mà bụng bảo dạ: đã yếu thì đừng có ra gió, nên xin khất nợ với hooh.:)))
Xóa