Tháng Hai ai lên biên giới
Cho tôi gửi một nhành sim
Cho tôi gửi giọt nước mắt
Ở nơi tận cùng trái tim.
Cho tôi gửi một nhành sim
Cho tôi gửi giọt nước mắt
Ở nơi tận cùng trái tim.
Tháng Hai ai lên biên giới
Xin đừng hát trong tiếng chim
Bạn tôi đang nằm dưới đó
Bao năm mẹ khắc khoải tìm.
Xin đừng hát trong tiếng chim
Bạn tôi đang nằm dưới đó
Bao năm mẹ khắc khoải tìm.
Tháng Hai ai lên biên giới
Xin đừng hờn trong mưa sương
Tổ quốc mình đâu cũng thế
Đất đau trên khắp nẻo đường.
Xin đừng hờn trong mưa sương
Tổ quốc mình đâu cũng thế
Đất đau trên khắp nẻo đường.
Tháng Hai ở Bắc biên cương
Ngày trăng ngẩn ngơ xuống núi
Đêm thâu mặt trời chiếu rọi
Mỗi cánh hoa, một trái tim...
----------------------------------------------
Lính Trung Quốc tấn công Bát Xát- Lào Cai |
Lính Trung Quốc chiếm Doanh trại QĐNDVN tại Cao Bằng |
Pháo hạng nặng và bộ binh Trung Quốc xuất phát, tấn công Lạng Sơn |
Tăng, pháo Trung Quốc tiến sâu vào Cao Bằng |
Công binh TQ làm cầu phao cho xe tăng, bộ binh đánh Lào Cai |
Lính TQ tấn công Lai Châu |
...
...
...
“Không ai nhớ mặt đặt tên, nhưng họ đã làm ra đất nước”
"Tháng Hai ai lên biên giới
Cho tôi gửi một nhành sim
Cho tôi gửi giọt nước mắt
Ở nơi tận cùng trái tim."
Cho tôi gửi một nhành sim
Cho tôi gửi giọt nước mắt
Ở nơi tận cùng trái tim."
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaTừ "ngộ nhận" đặt ở câu trước thôi nha chị PNK! vào câu sau nghe như chị dặn dò trùm ma túy là "anh ôi, đừng ngộ nhận ma túy là tốt cho bà con mình nha anh!". Đọc chị viết, sao cảm xúc về chiến tranh biên giới của em biến đi đâu, em chỉ thấy thương chị quá! (Em nói chân thật đấy, đừng giận em nhé! Yêu chị!!!)
Trả lờiXóaNgạc nhiên về cách hiểu, cách thương của HG, nhất là khi HG đã tải về trang Blog của mình bài thơ lục ngôn của Ngô Tiến Mạnh.Chị đang lưỡng lự có nên xóa bài mà không hiểu vì sao khiến cho HG thương hại người viết hay không?
Trả lờiXóaEm tưởng là em đã giải thích trước rồi? Giá khi thắc mắc, không hiểu sao đột nhiên em nói phũ phàng như thế, thay vì tự ái xóa ngay bài thơ, thì chị tìm đọc nhiều hơn quanh chiến sự biên giới tháng Hai năm 79 và những gì còn dai dẳng sau đó, về những thái độ ứng xử hiện tại, những gì còn và mất... Giá được như vậy thì không những chị sẽ hiểu em hơn(vì sao mắt quắc lên khi đọc đến câu "Chớ để thêm lần ngộ nhận"), mà chị còn có thêm cảm xúc để chỉnh lại bài thơ của chị lắng đọng hơn. Em còn định góp ý hai câu cuối "Xốn xang một vầng hoa nhỏ/Rung rinh cánh tím đợi chờ." đã đi lạc với mạch cảm xúc của phần trên. Chị có thấy thế không? Đó là những câu thơ tình dễ dãi, không hợp với mạch tưởng niệm thiêng liêng.
XóaNhững dòng ngắn ngủi của em chẳng đủ nói lên hết được đâu! Chỉ cảm nghĩ của em là hiện thực. Nó là cảm nghĩ của em, một độc giả thưởng thức, không hề đạt đến trình độ nhà phê bình- cho nên có thể đúng ý người này, sai ý người khác. Hãy bình luận và tranh luận, đừng tự ái chị à! Có thế chị em mình mới nói chuyện văn chương lâu bền được.
Một sự cảm nhận lệch lạc so với ý đồ của người viết, hơn nữa lại trở nên lạ bởi chính người phê bình khi đã xác định "mạch tưởng niệm thiêng liêng" lại không dễ hình dung ngày 17/2 này(đang độ xuân), mảnh đất biên cương Cao Bằng nghi ngút khói hương(Một vùng trầm hương lan tỏa)và cái tâm trạng xốn xang xúc động của ai đó khi nhìn thấy những bông hoa
Trả lờiXóa(hoa sim, hoa phong lan) như mang hồn bao người đã nằm xuống trong những trận chiến khốc liệt của 37 năm về trước...Cánh hoa tím như đang đợi chờ, mong muốn, nhắc nhở những người còn sống...Còn ở khổ 1, ý rất rõ ràng. Nói nôm là:Chiến tranh biên giới 1979 cho thấy kẻ tưởng là bạn lại là thù. Hậu quả: Nỗi đau ta phải gánh chịu, niềm tin tan vỡ. Bài học: không được lặp lại sai lầm (ngộ nhận). Khổ 2, gợi công cuộc gìn giữ biên cương hàng ngàn năm với bao máu xương đã đổ xuống. Chị không thể tưởng tượng, với những điều chuyển tải trên lại bị hiểu xiên giống lời "dặn dò trùm ma túy", hay "lạc mạch cảm xúc" bằng "câu thơ tình dễ dãi" và người viết (đã từng sống trong những ngày lửa cháy ấy khi tuổi không còn nhỏ) bị ngầm chê là thiếu đọc, thiếu tìm hiểu nên mới viết những vần thơ như thế. Khi đã khác xa về cách cảm, cách nghĩ, và một ai đó dùng lối nói kẻ cả, nói móc, nói mỉa... thì việc phê bình, tranh luận, giải thích...không nên có ở những trang như thế này nữa!
Cảm ơn chị đã phê bình. Em không nói móc nói mỉa đâu chị! Chuyện này cũng cho thấy những lời mình viết có thể không diễn đạt chính xác điều mình muốn nói. Chị diễn giải về ý định từng dòng thơ của chị và trách em không chịu cảm đúng như thế, nói vui là mong có ai thứ ba làm trọng tài cho chúng ta( một cách khoa học, không thiên vị)
Trả lờiXóaNói cho công bằng, ba câu thơ đầu của chị em đọc thấy thích và cảm động. Em nói trước sau như một là chỉ bị hẫng và... quắc mắt lên với câu thứ tư. "Đừng ngộ nhận" không hoàn toàn đồng nghĩa với "đừng mắc sai lầm". Người ta vẫn đang biết sai mà vẫn làm, thậm chí vờ như không nhận thức ra bạn thù chứ không phải không nhận thức ra (vì lợi ích bla bla nào đó), thì không gọi là "ngộ nhận". Em cảm thấy câu nhắc nhở của chị nhẹ hều như cho gọi là có đủ. Chị diễn giải ra rất nhiều, nhưng cụ thể câu thơ ấy có chuyển tải được những ý của chị không, lại là chuyện khác.
Trả lờiXóaKhổ 2, em đồng ý, không có bình luận gì. Hai câu cuối khổ 3 em vẫn xin bảo lưu ý kiến: Không hợp cảnh hợp tình. Không ai đang xúc động trong nghĩa trang khói hương nghi ngút, đau đớn trong hồi tưởng mà lòng lại "xốn xang" với cảnh xuân, hoa tím. Cùng là trước hoa sim tím mà Ngô Tiến Mạnh chỉ thấy đau , thấy xót xa: "mỗi cánh hoa, một trái tim" thôi chị ạ!
Trả lờiXóaThêm nữa "rung rinh cánh tím đợi chờ" là tứ thơ tình quá quen nên nghe nhiều lại thấy sáo. Đã đúng mẫu thơ tình như vậy mà chị cứ cố diễn dịch rằng đó là "đợi chờ, mong muốn, nhắc nhở những ngườicòn sống..." thì em đến chịu chị.
Là người hay vào comment trang HG, thấy HG có cá tính, cảm nhận độc lập, nhận xét cứ thẳng căng như...toán học. Cần phải mềm mại nhẹ nhàng thêm một chút để vấn đề trở nên tinh tế và lạc quan! Mỗi bài viết có một hoàn cảnh riêng, cách diễn đạt riêng. Và tất nhiên cảm nó cũng riêng của mỗi người. Nếu trùng nhau là tâm đắc, cái giỏi của người viết và cái hay của người đọc. Dĩ nhiên người viết biết rõ nhất đứa con tinh thần của mình.
Trả lờiXóaChị PNK a, chị đừng nghĩ là HG có thái độ không tốt, chỉ là cách diễn đạt hơi cứng một chút thôi. Chúc 2 chị em sức khoẻ và vui vẻ!
Đó là sự tương phản có ý nghĩa: mùa xuân(cái đẹp, sự sinh sôi nảy nở của vạn vật),vậy mà diễn ra một cuộc chiến hủy diệt... để rổi đến xuân nay, nỗi đau thương đó vẫn lan tỏa vùng biên cương (Cao Bằng). Và những bông hoa tím (chắc chắn rất dễ nhìn thấy trong cảnh sắc thiên nhiên và trong những bó hoa viếng mộ) sao không thể được hình tượng hóa để tải tâm trang đợi chờ mong mỏi của người tử sĩ(nhiều người còn không có được một nấm mộ bia). Nếu cảm được câu thơ "Bạn tôi đang nằm dưới đó,Bao năm mẹ khắc khoải tìm" và "Mỗi cánh hoa là một trái tim" của Ngô Tiến Mạnh thì khó có thể gán cái ý "tình tang dễ dãi" trong trường hợp này.Lối nhận thức theo thói quen, thiếu sự móc nối hệ thống và sự áp đặt tư tưởng chính trị phức tạp...là những cái không nên có khi cảm thụ một bài thơ của ai đó(dù họ là người ít chữ hay nhiều chữ). Hỏi thêm: HG cảm nhận thế nào về bài Cỏ non thành cổ? Chị tải lời bài hát cho HG xem nhé: Cỏ non thành cổ một màu xanh non tơ
Trả lờiXóaBình minh thành cổ cỏ mềm theo gió đưa.
Cỏ non thành cổ một màu xanh non tơ
Nào có ai ngờ nơi đây một thời máu đổ
Người mẹ nào, người vợ nào.... ngậm ngùi nuốt lệ
Khi chồng con không trở về...
Cho tôi hôm nay vào thành cổ
Thắp một nén nhang viếng người nằm dưới cỏ.
Cỏ xanh non tơ - cỏ xanh non tơ
Xin chớ vô tình với người hy sinh
Trên mảnh đất quê mình.
Trả lờiXóaliệu Chuồn chuồn Kim có phải là người thứ 3 mà HG có ý nói tới không nhỉ? Chị em tôi xin lỗi vì đã để bạn phải góp lời! Cũng cám ơn bạn vì những lời chân thành! Dừng lại đây nhé HG, không thì người ngoài tưởng chúng mình hâm hấp đấy!Mai chị sẽ xóa tất cả những lời tranh luận này!
Chị ơi đừng xóa. Cây Hoa giấy của em đã lụi, đừng hủy diệt cây lá của blog. Đây là kỷ niệm, là "lịch sử" của blog Hoa giấy. Em và bạn đọc VN từng có những tranh luận hơn ba mươi comment khá "căng" trong một bài, và tất cả vẫn còn đó. Chị đừng làm thế chị nhé!
Trả lờiXóaCỏ non thành cổ là bài hát em yêu thích từ khi mới nghe chị ạ! Một ngày hè năm 2012, giai điệu ấy thực sự đã hòa nước mắt khi dưói chân em là cỏ Thành Cổ...
Có thể đúng là em chưa đủ trải nghiệm để cảm nhận như chị viết. Chị cứ đưa gửi trở lai chị nhé!
HG cảm ơn CCK! HG sẽ cố gắng sửa thói quen thẳng căng này, cân nhắc kỹ hơn khi viết các bình luận.
Xóaố na na, mình đang định vào ní nuận tí thì bài thơ của Phương nhungkhanh đã xóa đi mất rồi, lâu không được tranh luận thấy cũng cứ thấy thiếu thiếu ấy... mình vẫn giữ quan điểm là nên tranh nuận trên tinh thần đào luyện và học hỏi chứ không vì hơn - thua, đúng - sai...đây cũng là một cách kìm hãm sự lão hóa anh não bộ rất tốt. cái quan trọng khi tranh biện là mình cần kiểm soát tốt cái xúc cảm cá nhân,tránh định kiến, thiên kiến ...cố gắng đưa mình vào vị trí càng khách quan càng tốt, càng đa chiều càng tốt...mình rất mong sẽ được tham dự hay làm khán giả trong các cuộc tranh nuận tiếp theo của gia chủ và các vị thị khách. Xin chúc gia chủ và các vị bằng hữu một năm mới an bình và nhiều may mắn!
Trả lờiXóaNghĩ lại thấy HG "kiểm soát cá nhân" có lúc không được tốt. Nhất là sau những lúc mà ba ngày sút hai cân...
Trả lờiXóaTuy nhiên, dù cố gắng suy nghĩ khách quan đa chiều đến đâu, thì nếu không có chủ kiến cá nhân cũng sẽ không có tranh luận. Cho đến trước khi "vỡ" ra vấn đề, người tranh luận nào cũng nghĩ mình rất có lý thì mới tranh luận chứ! Ở đây, HG có được bài học là phải luôn chú ý lựa lời, nhẹ nhàng và phân phối lập luận thăng bằng hơn ngay từ đầu về cả phần mình ủng hộ và phần mình không ủng hộ, tránh bị hiểu nhầm là mình cực đoạn đến mức phủ nhận tất cả...
Kính chúc chị NKP, CCK, VN và các bạn đọc của HG một năm mới mạnh khỏe, nhiều niềm vui! HG yêu mến mọi người!
khách quan và đa chiều thì mới dễ cho việc kiểm soát các cảm xúc cá nhân. đa chiều là việc nhìn nhận sự việc hiện tượng 1 cách thực tế vì cho dù đương nhiên là mình phải bảo vệ cái lý của mình nhưng thực tế trên đời đâu phải có nghĩa là điều mình biết, mình nghĩ đã là có lý 1 cách chắc chắn... khi mình bắt đầu với cách nghĩ mở như vậy thì mình sẽ dễ dàng hơn cho việc đón nhận các quan điểm và ý kiến khác nhau. mình sẽ đỡ rơi vào cảm xúc xù lông nhím khi gặp các ý kiến chê bai hay trái chiều. cố gắng để khách quan cũng gần giống như người đứng ngoài xem chơi cờ hay chơi bài vậy ( cờ ngoài - bài trong ý mà ) họ không bị cái sức nặng tâm lý của việc thắng - thua, được - mất ... chính vì thế họ sẽ tỉnh táo và có thể truyên tâm nhiều hơn vào kỹ thuật và cũng giữ kỷ luật chơi tốt hơn
Trả lờiXóaHi hi hi! VN đang đứng ngoài xem chơi cờ cũng có khác! nói có lý ghê cơ! Cơ mà cái hồi tranh luận với HG trong một bài về Truyện Kiều, chả thấy VN có vẻ nghĩ mở "đâu phải có nghĩa là điều mình biết, mình nghĩ đã là có lý 1 cách chắc chắn" gì cả, chả thấy VN có tí nhân nhượng nào. Cái đợt ấy HG bị "đánh" không thương tiếc, bở hơi tai với VN hi hi! Mà HG thì có tự ái với VN đâu, thấy thú vị ra phết!:))
Xóanhớ lại lúc đó thấy cũng gay cấn ra phết...he..he! dù " đánh " ầm ầm nhưng VN có nhớ là mình lúc đó cũng vẫn luôn cố gắng khách quan và đa chiều đấy chứ. VN luôn sử dụng trích dẫn... trích dẫn của các loại trích dẫn... trích dẫn từ những nguồn tương đối tin cậy... cái đó là dựa vào lý lẽ , lo gic và khoa học kỹ thuật - nó hạn chế được khá tốt các cảm tính cá nhân ... còn gọi là " đánh " thì chủ yếu vẫn là hướng đến tác giả của bài viết chứ không chủ đích nhằm vào đối tác đang tranh luận
Xóa