Hạ trắng
Trịnh Công Sơn có kể lại câu chuyện về "Giấc mơ Hạ trắng" (*):



Với những câu chuyện như thế, ai bảo rằng "Tình mất vui lúc đã vẹn câu thề/Đời chỉ đẹp khi còn dang dở...". Các cụ đã cầm tay nhau đi tận cuối con đường đấy thôi! Và người ta vẫn viết được rất đẹp về những mối tình trọn vẹn đấy thôi! Phải chăng là cách nhìn nhận nhân hậu hay không về cuộc sống?! HG nhớ truyện Nồi lẩu- chị NKP đã đọc rồi:
http://rafaeloxanti.blogspot.com/2013/12/noi-lau.html)
Và truyện ngắn ngắn Tro ấm- HG không phân tích truyện này, vì để những cảm nhận mơ hồ đôi khi còn hay hơn mọi lời diễn giải rành mạch:
" Bọn cháu gái chúng tôi chẳng ai học được cách nhóm bếp của bà nội cả. Bà chỉ cần gạt bỏ lớp tro phủ trên mặt bếp lò, bỏ củi vào thổi nhẹ là có một bếp lửa đỏ rực.
Sáng nào cũng vậy, bà nội dậy thật sớm. Bà lặng lẽ nấu nước, lấy bộ đồ ông nội trên mắc áo đi giặt. Xong bà quay vào chuẩn bị bữa cơm, châm sẵn một bình trà nóng, rồi ra cửa gọi lớn:
“Ông ơi vào ăn cơm!”
Cả nhà tôi đều im lặng.
Ông nội đã mất 20 năm rồi."
(http://rafaeloxanti.blogspot.com/2013/04/truyen-ngan-truyen-ngan-ngan-va-truyen.html)
Galoa viết làm HG lại nhớ nhà ông bà ngoại của HG ở làng Bát Tràng... Hồi đó HG nhỏ nhưng quả là rất ấn tượng về một cái sập gụ lớn, bóng loáng... Hai ông bà ở một căn nhà cổ từ thời các cụ để lại, cách một con đường nhỏ là bờ sông Hồng cao đổ thoai thoải xuống mặt nước... Sát mép nước có những tảng đá lớn lắm, HG có thể ngồi thả chân xuống nước trong lúc xem chị giặt chiếu...Bà hiền hậu, chăm nom ông hết mực... Khi bà mất, ông đang rất mạnh khỏe lập tức đổ bệnh, mắt lòa luôn, không thấy gì nữa...
...
Bởi vì chỉ một giọt nước mắt cô liêu
Cũng chứa đọng mi trọn vẹn
Ôi đêm tối
Pierre Emmanuel