Trang

Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2016

Khói lời

Trần Thị Lam
Tiếng đã cất lên ắt hẳn có người nghe
Không vương lại người trước ta gửi người sau vậy
Gửi một lời đi như gửi niềm tin cậy
Để tiếng có thể vang lên trong thế giới không lời.
Lời bay ra thành khói giữa đất trời
Nếu không có ai nghe ta gửi cho chim ca và sông chảy
Gió sẽ mang lời đi dù xa xôi đến mấy
Và tiếng sẽ vang lên trong thế giới không lời.
Thì cứ cất tiếng đi dù chỉ nhận trên môi
Vị đắng của thinh không khiến nhiều khi lạc giọng
Còn hơn nuốt những buồn đau vào cuống họng
Rồi tiếng sẽ vang lên trong thế giới không lời.
Hãy nói một lời cho những ngày đã qua!
Hãy nói một lời cho những ngày sắp tới!
Hãy nói một lời để biết còn tiếng nói!
Dù tiếng có vang lên trong thế giới không lời...

4 nhận xét:

  1. Thà ngọng hẳn u ơ còn có tiếng
    Còn sướng hơn há miệng không lời!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. "há miệng không lời"... CCK cứ bi kịch hóa thế, làm HG cứ hình dung ra con cá mắc cạn.
      Chả đồng cảm với CCK! Là vì dù thế giới không lời thì mình vẫn còn tiếng nói của mình, và vì HG không thích "ngọng". Chọn nói hay là không nói, chứ đã nói là phải không ngọng cơ!

      Xóa
  2. Nhìn phải cành cây cong, bài thơ "khói lời" có tiếng nhưng ngọng mất lời!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu không có ai nghe, lời bay ra thành khói...Đó là sự liên tưởng rất độc đáo, giàu chất thơ, là suy tư đầy trăn trở, day dứt... và tác giả tự nhủ cứ cất tiếng, trước là để được nói, sau là niềm hy vọng dù chỉ là khói thì sẽ có gió chở lời đi... Thôi thì mỗi người cảm nhận riêng ạ! có cái chung là đều thấy cảm. :)

      Xóa