Trang

Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2014

Một ngày mưa bão, đọc ...


THƠ TÌNH NGÀY BIỂN ĐỘNG
 Bằng Việt

Chưa bao giờ anh ước đâu em
Một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa...

Trời ơi! Buổi sớm quá chừng thơm!
Anh gặp lại hương sen, năm anh mười tám tuổi
Một ánh vui táo tợn của mùa hè
Khi những vệt ong hôn vào nhụy hoa cháy bừng như vệt lửa
Những trận lốc, những cơn mưa trước hồn anh bỏ ngỏ...
Và ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa
Có thể nào anh ước đâu em! 

                         
Rất nhiều chuyện qua rồi. Rất nhiều chuyện giống như quên
Sau tuổi hai mươi, ngỡ không cần đến nữa:
Chút xôn xao trong hàng cây nắng nhỏ
Giọt nước tròn rung rinh trong lá sen...

Cả gợn sóng mơ hồ trong ánh mắt riêng em
Màu trời xám mênh mông ngày động biển
Cánh bướm mai hồng, cơn mưa chiều tím
Một cửa sổ lặng thầm chi chút những sao rơi...

Hạnh phúc ta cần, thực cũng giản đơn thôi
Như chỉ ở trước ta trên một tầm tay với
Ngỡ rảo bước là sớm chiều sẽ tới
Suốt cuộc đời, sao vẫn giục mình đi?

Em có thể là gì sau trang sách Pauxtốpxky?
Là một ánh bình minh xanh mờ không thể tắt,
Hay hương mát rừng thông cao ẩm ướt,
Một bóng mây khắc khoải cả mùa hè?

Anh không biết dãy phố ta đi hôm ấy gọi là gì
Không biết lá cây trên đầu sao buổi chiều phát sáng
Giọt nước mắt long lanh giữa tình yêu, tình bạn
Những kỷ niệm nơi này xáo trộn với nơi kia...

Anh và em (chỉ thế thôi). Mà không có Pauxtôpxky,
"Ta đã lớn. Và Pauxtốpxky đã chết!"
Chỉ còn lại cuối cùng những cảm thông da diết
Của tất cả những gì vừa có lại vừa không...          

Tất cả có vậy thôi! Em – màu trong suốt của trời xanh trên phố thơ
Chỗ mặn nhất của đầu bọt sóng tự khơi xa...
Lại cũng là vết thương của anh, tuổi thơ của anh, nơi ẩn kín của hồn anh bão tố
Lá cỏ bồng gió ru trên bãi cát khô cằn
Đốm lửa nhỏ bất ngờ trong một đêm ngủ rừng hai bàn tay lạnh cóng
Hay màu ngói đỏ đầu tiên, sau cả cuộc chiến tranh dài...

Em thao thức trong anh lòng yêu lớn – Con Người
Yêu những thứ bị tàn phá đi, bây giờ cần dựng lại
Yêu một cái cây, tự lúc phải gây mầm cho đến khi ra trái
Yêu cái đẹp của cuộc đời, để bồi đắp, sản sinh thêm...
       

Chưa bao giờ anh ước đâu em
Một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa.

1975.

-----------------------------------------------------------------


Nhà cũ


MỘT NGÔI NHÀ, BÃO DỪNG SAU CÁNH CỬA

    Ngày trẻ tuổi, khi đọc bài “Thơ tình ngày động biển” của Bằng Việt, hình ảnh ấy cứ ám ảnh mãi trong tôi. Cái hình ảnh “một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa” thật giản dị, thật bình yên, nhưng cũng thật khó mà chạm tới.  
     Bởi chính bản thân của chúng ta là những cơn gió mạnh mang theo giông bão. Từ những bận rộn, những mối quan hệ chồng chéo ngoài kia, bão theo chúng ta về nhà. Ta đã bao lần đem bão vào phía trong cánh cửa? Đồng nghiệp chơi xấu, sếp khó chịu, bạn bè vô tâm, người yêu kiếm chuyện ghen tuông, hay cả chuyện một gã chạy xe lạng quạng va vào mình còn quay sang nói những lời khó nghe… Cảm xúc tiêu cực cứ tích tụ quanh chúng ta thành những cơn bão, chỉ chực chờ tràn vào bên trong cánh cửa nhà.
     Sau cánh cửa vốn rất đỗi yên bình. Ba đang ngồi đọc báo, mẹ chuẩn bị bữa cơm chiều đợi mình về, đứa cháu bi bô những câu đầu tiên trong đời còn ngọng nghịu, đứa em vùi đầu học bài vì sắp đến kỳ thi. Cái cảnh êm đềm đó sẽ bị những cơn bão chúng ta mang về làm cho hoang mang, buồn bực. Cả nhà sẽ ngẩn ngơ ngước lên nhìn khi bạn đá thúng đụng nia, nhăn nhó cấm cảu. Đứa cháu sẽ không dám bi bô nữa, nhìn thấy vẻ mặt của bạn chỉ chực òa lên khóc vì sợ. Ba bạn sẽ lại cắm cúi vào trang báo, thở dài thườn thượt dù hôm nay không có tin giá xăng tăng. Mẹ bạn sẽ tắt nụ cười, chăm chú vào bữa cơm đang nấu dở. Em bạn sẽ lè lưỡi lắc đầu, không dám bông đùa thêm câu nào nữa, chỉ len lén đi nhẹ nói khẽ học bài càng khẽ. Không khí sẽ chùng xuống hẳn, cho dù cơn bão bạn mang về tầm sát thương cao gây ra gào thét, khóc lóc; hay đơn giản là khiến mặt bạn nặng như chì, đi thẳng vào phòng chẳng nói chẳng thưa. Cơn bão đó từ bạn, nhưng lại phủ nỗi hoang mang lên tất cả những người quan tâm đến cảm xúc của bạn.
     Đó là nếu bạn sống với gia đình. Nếu một mình, cơn bão sẽ càng kinh hoàng hơn. Không có ai hứng chịu nó, ngoài bạn. Chính bạn sẽ phải loay hoay với nó suốt tối đó, đêm đó, thậm chí lan sang cả sáng mai. Cơn bão cứ lơ lửng trên đầu bạn, làm bạn khổ sở, mệt nhoài.
     Bạn có thể mang nhưng cơn bão suốt đường về, nhưng đừng mang chúng vào sau cánh cửa. Trước khi tra chìa khóa mở cửa vào nhà, hãy giành một phút để hít thở thật sâu và nhắc mình một câu này “Một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa” Thực tế là vậy cũng được, hay AQ cũng được, ai cũng cần phải có một ngôi nhà trong tâm hồn để dung chứa những êm đềm, yêu thương, để chở che bảo vệ cho người thân yêu và cho cả chính mình khỏi những cơn bão cuồng vây chỉ chực cuốn trôi tất cả từng khắc, từng giờ. Ngôi nhà đó, bão dừng sau cánh cửa.
                                                                                                                            Nguyễn Thiên Ngân

8 nhận xét:

  1. NTN thật nhạy cảm. Bài thơ không chỉ "chạm tới" mà còn khơi gợi trí tưởng tượng phong phú của bạn ấy, mà theo tôi thì ...nó đã khiến bạn "lạc mất" Bằng Việt rồi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Quả là sau "Thơ tình ngày biển động", bài bên dưới có gây chưng hửng... Bài viết của NTN không liên quan đến thi phẩm, mà tác giả như là chỉ "túm được" (hay là chỉ biết) một câu, đúng ra là một nửa câu trong bài thơ rồi tự khai triển theo một cách rất là... "nghệ thuật vị nhân sinh". So với đời thì có triết lý, nhưng so với bài thơ thì... nông cạn. Trong khi chưa tìm được một bài bình luận ưng ý hơn có dính dáng đến bài thơ yêu thích, HG mang bài này về, tạm gọi là: nêu một kiểu tiếp cận từ người đọc. Với riêng HG, họa may đỡ quá chìm đắm... và "kỹ năng sống" có được cải thiện hơn chăng..
      Kể ra đọc thấy chẳng ăn nhập vào nhau- với ai yêu bài thơ này, hẳn sẽ không bằng lòng... Đến như HG là chủ nhà mà cũng...
      Nếu không nói đến thơ BV với "hồn bão tố", với "Những trận lốc, những cơn mưa trước hồn anh bỏ ngỏ..." chứa chan hoài niệm quý giá và những suy tư cao thượng không thể ước bỏ..., thì Galoa có đồng cảm chút nào những điều NTN viết không ạ? Galoa có thấy nên gắng dừng những "cơn bão" khó thở của hiện thực sau cánh cửa ngôi nhà êm đềm của Galoa...?

      Xóa
    2. NTN hẳn đã qua trải nghiệm nên viết ...rất có lý, chỉ tiếc ở đây cái bóng của BV lớn quá.
      "Anh và em (chỉ thế thôi). Mà không có Pauxtôpxky" ...."của tất cả những gì vừa có lại vừa không" - cứ như là BV nói hộ mình vậy.

      Xóa
    3. Nhà thơ Bằng Việt hẳn rất lấy làm hạnh phúc khi biết những cảm nghĩ như vậy của độc giả về thơ của ông. Đến như HG chỉ là người trân trọng đăng bài thơ trên blog mà còn thấy xúc động- HG cảm ơn Galoa đã chia sẻ!

      Xóa
  2. Chưa bao giờ anh ước đâu em
    Một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa.
    Bài thơ hay với 2 câu kết đầy ám ảnh. HG hãy đọc bài thơ này xem có chút liên tưởng gì không nhé!
    Đừng giữ...

    Sau cánh cửa là bão giông
    Sao em cố giữ cho lòng anh đau?
    Bao nhiêu cay đắng u sầu
    Tích thành bão, ấm êm đâu cửa nhà?
    Em ơi! Hãy trải lòng ra
    Mở cửa đón lấy bao la đất trời
    Với bao hương sắc tình đời
    Dành tặng em, cả những lời ái ân...

    Dù cho cách trở muôn phần
    Anh đây vẫn khát ngàn lần đón em

    Ngày 31/7/2014

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn chị PNK!
      Bài thơ này quả là một sự liên tưởng của một trái tim đau, khát khao hạnh phúc trước hình tượng "Một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa". Đó không phải là ý thơ Bằng Việt, nhưng có lẽ trong sáng tạo, cảm hứng sáng tác là tự do, miễn là nó gây cảm xúc đến người đọc. HG nghĩ bài thơ của chị làm được điều này. Một lần nữa HG cảm ơn chị rất nhiều!

      Xóa