1. THỜI HOA ĐỎ
Thơ: Thanh Tùng
Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
Chẳng chịu cho lòng ta yên.
Anh mải mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa
Em hát một câu thơ cũ
Cái say mê một thời thiếu nữ ...
Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa một thời trai trẻ
Hoa như mưa rơi rơi
Như tháng ngày xưa ta dại khờ
Ta nhìn sâu vào mắt nhau
Mà thấy lòng đau xót.
Trong câu thơ của em
Anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say...
Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
Không cho ai có thể lạnh tanh
Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ
Như vết xước của trái tim.
Sau bài hát rồi em lặng im
Cái lặng im rực màu hoa đỏ
Anh biết mình vô nghĩa đi bên em
Sau bài hát rồi em như thể
Em của thời hoa đỏ ngày xưa
Sau bài hát rồi anh cũng thế
Anh của thời trai trẻ ngày xưa…
2. THÁNG NĂM
Xuân Quỳnh
Giấc ngủ vừa chợp mắt
Nắng đã về trước cửa
Đêm ngắn- phút gần nhau
Ngày dài như nỗi nhớ ...
Nước sôi ngầu bọt thau
Luộc mình con cá nhỏ
Con cua chín vàng mai
Ẩn vào trong cụm lá
Cỏ dại không người che
Rã rời mang sắc úa...
Nhưng hãy nghe hãy nghe
Trên những cành phượng đỏ
Trong những đầm sen nở
Hương tháng năm lan xa...
Màu tháng năm rực rỡ
Tơ giời giăng ngoài sân
Cây bàng xoè trước ngõ
Đêm xanh vời trăng sao
Con ve vàng lột vỏ
Con chim tha rác về
Tháng năm - mùa sinh nở.
Tình yêu như tháng năm
Mang gió nồng nắng lửa
Lòng anh là đầm sen
Hay là nhành cỏ úa?...
3. TRONG THÁNG NĂM KÌ DIỆU
Henrich Heiner
Trong tháng năm kỳ diệu
Khi mầm cây nảy ra
Trong tim tôi cảm thấy
Tình yêu bỗng nở hoa.
Trong tháng năm kỳ diệu
Run rẩy tiếng chim ca
Với bạn tình, tôi gửi
Những nỗi niềm thiết tha...
(Hoàng Trung Thông dịch)
Góp vui với HG
Trả lờiXóaMùa hạ cuối cùng
Xa rồi ngày ấy em xa
Ngôi trường với gốc phượng già vẫn đây.
Em quên tôi, tháng quên ngày
Mình tôi với lặng lẽ này…nhớ nhau.
Đỏ bao mùa hạ trên đầu
Lời em nước chảy qua cầu, thế thôi.
Thương nhau mọi lẽ ở đời
Mình đa mang lắm thì người vô tâm.
Giờ thương nhớ mỗi tôi cầm
Phải mùa hạ cháy âm thầm trên tay.
Em xa hút tháng hút ngày
Lòng tôi, chỗ khuyết em, đầy tiếng ve.
Tâm tư như lá bộn bề
Bóng mình lại dắt mình về cô đơn.
Khi người chẳng thể quên hơn
Người còn quay lại đền ơn tháng ngày!
Trương Nam Hương
Mùa hạ chia xa
Trả lờiXóaMùa hạ chờ em đấy biết không
Tiếng ve khản cổ hát lời mong
Đang trưa mây nõn trôi ngang phố
Dấu một cơn mưa tận đáy lòng
Vẫn chắc mùa qua mùa trở lại
Thương ơi, biết lá có xanh về
Thương ơi năm tháng em thơ dại
Hoa phượng buồn chi mắt đỏ hoe
Bè bạn ngồi quanh những tán cây
Cổng trường chưa khép đợi chia tay
Từng trang lưu bút trao nhau viết
Giọt mực nhòe lem nắng cuối ngày
Đưa cuối đường xa vẫn ngoái trông
Tuổi em mùa hạ thắt nơ hồng
Đứa dừng chân bước đưa tay vuốt
Xem giọt mưa nào vướng mắt không.
Trương Nam Hương
HG cảm ơn bạn Ẩn danh và bạn Hooh! Hai bài thơ đều cùng tác giả Trương Nam Hương- nhà thơ xứ Huế hay viết về những hoài niệm, trong đó dành rất nhiều cho thời Áo trắng...
Trả lờiXóaHG cũng góp thêm một bài thơ, của tác giả Nguyễn Ngọc Anh.
Lớp xưa
Có khi nào anh về thăm lớp học ngày xưa?
Ô cửa sổ và cơn mưa bất chợt
Giọt nắng diệu kì theo ta qua mùa thi
Ngăn bàn xưa dù anh có quên đi
Vẫn còn giấu một nhành hoa quen thuộc
Màu tím dịu dàng gợi thương , gợi nhớ
Trên mặt bàn câu thơ xưa còn bóng gió
Ta viết hôm nào trong mắt nắng chiều nghiêng...
Những điều xưa giờ đã trở thành thiêng liêng
Mà suốt cuộc đời không một lần gặp lại
Những bức tường lổ loang khờ dại
Vết mực nhoè tan trong cõi hư không
Có khi nào anh thấy phượng đơm bông?
Nghe day dứt nỗi buồn chiều tháng hạ !
Hành lang quen thành lạ
Chờ bước chân lãng quên
Anh hãy về lớp học xưa trong đêm
Sẽ thấy một ngôi sao từ ngày xưa còn sáng
Ngôi sao của nỗi niềm thời xa vắng
Gió mênh mang đang theo bước ta về
Vẫn biết bây giờ anh đã chẳng còn mơ
Những cơn mơ ngày xưa anh cho là hạnh phúc
Những giấc mơ chẳng bao giờ là thực
Khi anh quên lối về lớp học ngày xưa.
Nguyễn Ngọc Anh
Nói tới Thời hoa đỏ mà không nhắc đến Nguyễn Đình Bảng ư!
Trả lờiXóahttp://vietbao.vn/Giai-tri/Thoi-hoa-do-va-nhac-si-Nguyen-Dinh-Bang/55117295/50/
HG cảm ơn bạn! :) Đọc bài này, càng thấy thật là phù hợp khi từ hai câu thơ: "Cách mỏng manh tan tác đỏ tươi/Như máu ứa một thời trai trẻ" khi được nhạc sĩ NĐB phổ nhạc đã đổi thành: "Cánh mỏng manh xao xác đỏ tươi/Như nuối tiếc một thời trai trẻ". HG nghĩ giữa thơ và nhạc vừa có đồng điệu, nhưng vừa có sự khác biệt tất yếu mà đây là một ví dụ (không chỉ về ngữ điệu mà còn cả ngữ nghĩa). HG vẫn thích nhớ về cả hai: câu thơ khi nó cất lên trong tâm trí, cùng với câu hát trong giai điệu ấy...
XóaCó Một Chiều Tháng Năm
Trả lờiXóaTác giả: Đỗ Trung Quân "Thầy còn nhớ con không...?"
Tôi giật mình nhận ra người đàn ông áo quần nhếch nhác
Người đàn ông gầy gò ngồi sau tủ thuốc ven đường.
"Thầy còn nhớ con không...?"
Câu lặp lại rụt rè rơi vào im lặng.
Hoa phượng tháng năm rơi đầy vỉa hè
Rụng xuống trên vai người thầy học cũ
"không... xin lỗi... ông lầm...
tôi chưa từng dạy học
xin thối lại ông tiền thuốc
... cám ơn..."
Cuộc sống cho ta nhiều quên, nhớ, vui buồn
Thầy học cũ mười năm không lầm được
Thầy học cũ ngồi kia giấu mình sau tủ thuốc
Giấu mình trong hoa phượng rụng buồn tênh.
Còn biết nói gì hơn
Đứa học trò tâm sự
Người thầy cũ lại chối từ kỷ niệm
Chối từ những bài giảng dạy con người đứng thẳng
Biết yêu anh em- đất nước- xóm giềng
Đứa học trò vào đời với trăm nghìn giông bão
Bài học ngày xưa vẫn nhớ mãi không quên
Và hôm nay...
Bên hè phố im lìm
Vành nón sụp che mắt nhìn mỏi mệt
Câu phủ nhận phải vì manh áo rách
Trước đứa học trò quần áo bảnh bao?
Tôi ngẩn ngơ đi giữa phố xá ồn ào
Những đứa trẻ tan trường đuổi nhau trên phố
Mười năm sau nữa đứa nào trong số đó
Sẽ gặp thầy mình như tôi gặp hôm nay?
HG cảm ơn thầy VP đã gửi một lời nhắc nhở. Bài thơ làm không gian lặng đi, ngậm ngùi... Câu chuyện chiều tháng Năm này đau lòng quá phải không thầy?! Bài thơ níu người đọc lại trong những suy tư hỗn độn, mâu thuẫn...
XóaMong mỏi biết bao rằng...
NỖI NHỚ THÁNG NĂM
Trả lờiXóaNắng hè về mang nỗi nhớ.. Tháng Năm,
Tiếng ve ngân, xôn xao lòng... rất lạ.
Em biết không? Trời hè trong xanh quá!
Nhớ đêm nào thao thức đếm sao rơi…
Tháng Năm về, cơn gió cũng bồi hồi,
Mình xa nhau bao mùa rồi em nhỉ?
Tím bằng lăng, phượng đỏ đầy tâm trí,
Và điệp vàng... cứ vàng mãi không thôi!
Tháng Năm về gợi nỗi nhớ chơi vơi,
Vẫn xa nhau, biết khi nào gặp lại?
Chân trời kia, góc biển xa vời mãi,
Chẳng thể nào chia nỗi nhớ lòng anh!
Tháng Năm rơi giọt nắng giữa trong xanh
Tán bàng che... gió đùa em tóc rối.
Nhớ bên em những chiều hè rất vội,
Khoảng trống này… tim nghèn nghẹn... Tháng Năm…
Thầy giáo già
20/5/2014
"Khoảng trống này… tim nghèn nghẹn... Tháng Năm…".
XóaHG vừa đi tìm gốc gác Thầy giáo già. Choáng với câu tuyên ngôn hùng hồn cho blog "Không bao giờ quá muộn để học và để yêu"; Rồi lời tựa:
"Thầy mà không phải Thánh đâu!
Cũng say đắm cũng lụy câu ân tình.
Văn thơ để trải lòng mình,
Già mà chẳng chịu... già bình thường cho!"
Các thầy giáo cứ thế này, thì đúng là chẳng chịu ... già bình thường, mà đúng hơn nữa là chẳng già bình thường được... HG chúc mừng các thầy ạ! :))