Trang

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2016

Mẹ tôi

Nguyễn Thị Phương Anh


Thời gian cho mẹ sự quên
Mà sao vẫn để những đêm mẹ ngồi
Âm thầm một bóng mẹ tôi
Tìm trong ký ức một thời xa xôi...

Từ khi ba mẹ thành đôi
Sinh con - tứ nữ,  đành thôi một đàng
Cùng ba bươn trải lo toan
Tải bao nhiêu chữ, dạy con, dạy người
Nghĩa, tâm, trí - hiến cho đời
Dành con dáng vẻ rạng ngời, nết na
Nhà người mừng kết thông gia
Đón dâu- đón phúc, cửa nhà hanh thông...

Mẹ hằng tựa cửa ngóng trông
Con xa, ngỡ thể mênh mông cuối trời
Thương con vất vả đường đời
Chẳng bên mẹ lúc trở trời ốm đau...

        Thời gian vẫn cứ chảy mau
Giờ đây tóc mẹ nhuộm màu khói sương...

Mẹ ơi trong cõi vô thường
Lãng quên mẹ nhận, nhớ thương để người
Con đang ở chốn xa xôi
Xót lòng nhớ bóng mẹ ngồi những đêm...

2 nhận xét:

  1. Trả lời
    1. Nghĩ thế cũng không sai ạ! Những câu thơ thắt lòng của chị NTPA "Mẹ ơi trong cõi vô thường/Lãng quên mẹ nhận, nhớ thương để người/Con đang ở chốn xa xôi/Xót lòng nhớ bóng mẹ ngồi những đêm" đọc chẳng cầm được...

      Xóa