Trang

Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014

Cây tình thương

HG: Một thế giới văn minh và đầy tình người...

CHÚC MỘT MÙA GIÁNG SINH AN LÀNH VÀ ẤM ÁP!


Nguyễn Thị Huế Xưa

     Tôi là một người đàn bà độc thân, tảo tần nuôi dưỡng một đàn con nhỏ bốn đứa với đồng lương tối thiểu từng giờ. Mặc dù vấn đề tài chánh rất hạn hẹp nhưng những đứa con của tôi chưa bao giờ cảm nhận sự nghèo khổ vì chúng tôi có được một mái nhà để nương thân, thức ăn và áo quần thì không dư thừa nhưng không đến nỗi thiếu thốn. Thuở nhỏ, tất cả các con tôi không bao giờ nghĩ là gia đình chúng thuộc thành phần nghèo mà chỉ cho là mẹ chúng nó sống quá tằn tiện, và chính điều này đã làm tôi rất mãn nguyện.
     Vào dịp lễ Giáng Sinh, mặc dù không có nhiều tiền để xum xoe mua sắm quà, nhưng cả gia đình đã bàn tính là sẽ mừng ngày lễ bằng cách ăn uống, vui chơi trong phạm vi của mình với những người bà con, bạn bè và những người quen trong nhà thờ. Chúng tôi cũng có dự tính hoặc là sẽ lái xe xuống phố xem những dãy đèn lộng lẫy, nhìn thiên hạ ăn uống ở những nhà hàng sang trọng, và chúng tôi cũng muốn tự trang trí ngôi nhà của chính mình.
     Một trong những điều mà các con tôi mong ngóng, háo hức nhất là ngày được đi mua quà ở trong khu siêu thị chính. Chúng nó bàn bạc cả mấy tuần lễ trước, hỏi nhau xem chính chúng nó và ông bà có ước muốn những món quà gì trong dịp Giáng Sinh. Chỉ có tôi là cảm thấy bất an vì tôi dành dụm được có $120 để chia đều cho cả năm mẹ con đi mua quà.
     Thế là ngày “trọng đại” đã đến, chúng tôi rời nhà thật sớm. Tôi đưa cho mỗi đứa bé $20 và nhắc nhở là nên chọn mỗi món quà chừng bốn đồng thôi. Thế rồi mỗi người tản mát mỗi nơi, chúng tôi chỉ có hai tiếng đồng hồ để mua sắm và sau đó hẹn gặp lại nhau nơi chưng bày cái “workshop” của ông già Noel.
     Lên xe trên đường về nhà, với tinh thần phấn khởi của mùa lễ, mọi người nói cười vui vẻ, rộn ràng chọc ghẹo nhau để mong tìm ra cái “bí mật” của những món quà vừa mua. Trong không khí náo nhiệt đó, đứa con gái gần tám tuổi của tôi, Ginger, ngồi trầm tư một cách khác thường, tôi để ý là dù sau một cuộc mua sắm vừa qua, trong tay con bé vỏn vẹn chỉ có một cái bao nhỏ, thẳng thớm. Tuy nhiên, tôi đã nhìn thấy được những phong kẹo qua lớp bao nylon mỏng. “năm chục xu cho mỗi phong kẹo”? Tôi cảm thấy giận dữ trong lòng. “Con đã xài gì với hai mươi đồng mà mẹ cho con”? Tôi muốn la mắng con bé nhưng tôi dằn lòng. Khi về đến nhà tôi gọi Ginger vào phòng đóng cửa lại và sẵn sàng bộc lộ sự tức giận của tôi khi hỏi về số tiền mà tôi đã trao cho con bé. Ginger bảo với tôi:
Mẹ ơi, con đang nhìn quanh quẩn suy nghĩ xem phải mua những món gì thì bỗng dưng con ngừng lại và đọc những tấm thiệp treo trên “Cây Tình Thương”của cơ quan Salvation Army. Một trong những tấm thiệp là ước muốn của một con bé bốn tuổi, quà giáng sinh mà nó ao ước rất đơn giản, có được một con búp bê mặc áo quần đẹp và một cái lược chải tóc. Con bèn chọn tấm thiệp đó, dùng số tiền con có để mua một con búp bê và cái lược rồi đem đến giao cho trạm Salvation Army để tặng nó."
     “Số tiền còn lại chỉ vừa đủ để mua những thẻ kẹo cho gia đình mình". Rồi Ginger tiếp tục nói: "Mẹ ơi, chúng ta đầy đủ quá trong khi con bé không có gì hết”.
      Ngày hôm đó là ngày tôi cảm thấy mình giàu có nhất trên đời.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét