Xuân Quỳnh
Đó là mùa của những tiếng chim reo
Trời xanh biếc, nắng tràn trên khắp ngả
Đất thành cây, mật trào lên vị quả
Bước chân người bỗng mở những đường đi.
Đó là mùa không thể giấu che
Cả vạn vật đều phơi trần dưới nắng
Biển xanh thẳm, cánh buồm lồng lộng trắng
Từ những miền cay đắng hoá thành thơ.
Đó là mùa của những ước mơ
Những dục vọng muôn đời không xiết kể
Gió bão hoà, mưa thành sông thành bể
Một thoáng nhìn có thể hoá tình yêu...
Đó là mùa của những buổi chiều
Cánh diều giấy nghiêng vòm trời cao vút
Tiếng dế thức suốt đêm dài oi bức
Tiếng cuốc dồn thúc giục nắng đang trưa...
Mùa hạ của tôi, mùa hạ đã đi chưa?
Ôi tuổi trẻ! bao khát khao còn, hết?
Mà mặt đất màu xanh là vẫn biếc
Quả ngọt ngào thắm thiết vẫn màu hoa...
--------------------------------------------------
Hạ luôn cho mọi điều cởi mở
Trả lờiXóaNgười vẫn đủ cớ để kín che!
Cởi mở hay kín che thì cũng... khác gì đâu ạ?! :)
Xóa"Mùa hạ của tôi, mùa hạ đã đi chưa
Ôi tuổi trẻ!Bao khát khao còn, hết?"
Khác hay không là ở câu trả lời cho chính mình thôi!