Trang

Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

Cả trong những lời nói dối...

HG: Mai là ngày Cá tháng Tư, muốn viết gì đó, mà rốt cuộc lại thôi...
Nhớ những câu thơ:
"Cả trong những lời nói dối
Sự thật đôi khi vẫn có ít nhiều.
Quả tình em nói không yêu,
Nhưng tôi tin
Có thể em vẫn yêu một tí.
" (*) 

...

Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

Những dấu câu

                                                                                                                       
    Có một người chẳng may đánh mất dấu phẩy. Anh ta trở nên sợ những câu phức tạp và chỉ tìm những câu đơn giản. Đằng sau những câu đơn giản là những ý nghĩ đơn giản.

    Sau đó, không may, anh ta lại làm mất dấu chấm than. Anh bắt đầu nói khe khẽ, đều đều, không ngữ điệu. Anh không cảm thán, không xuýt xoa. Không gì có thể làm anh ta sung sướng, mừng rỡ hay phẫn nộ nữa cả. Đằng sau đó là sự thờ ơ đối với mọi chuyện.

Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014

Mọi việc rồi sẽ qua

HG: Mình đang kém may mắn, có chút thất vọng... Câu chuyện đọc bên nhà Văn Ngan đã nâng đỡ mình. Cuộc sống vẫn tiếp tục. Mình phải thoát ra, không thể để những chữ "nếu" cứ luẩn quẩn, đầu độc cuộc sống. Ai chẳng có lúc may, lúc rủi... Mọi việc rồi sẽ qua.

       Một ngày nọ, vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cận thần thân tín, nổi tiếng khôn ngoan, thông thái. Vua bèn nói với ông: “Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta một món quà nhân lễ hội lần này, và ta cho ông 6 tháng để làm việc đó”.
      Benaiah trả lời:
Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên đời này, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, thưa đức vua.
   
Nhà vua nói: “Món quà đó có sức mạnh kì diệu. Nếu kẻ nào đang vui, nhìn vào nó sẽ thấy buồn, và nếu ai đang buồn nhìn thấy nó sẽ vui”. Vua Salomon biết rằng sẽ không đời nào có một món đồ như vậy tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của mình nếm một chút bẽ bàng.
      Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có một ý tưởng nào để tìm ra một món quà như thế.

Thứ Hai, 10 tháng 3, 2014

Manhiôxư



HG: Mình công việc ngập đầu ngập cổ. Gần đây thấy quá sức... mà chót đâm lao phải theo lao... Thôi, dễ tính với chính mình đi tôi ơi- công việc không thể là cả cuộc sống được! Ừ mà chịu khó chút nhé! Rồi giai đoạn này sẽ qua.
Thèm những lúc thanh thản vô ưu... Chợt nhớ những đoạn đáng yêu trong "Một vạn lá thư" từng được đọc. May quá lại tìm thấy trên mạng đây! Nhiều lắm! (130 bài tanca kia mà!) Trích một ít mang về, thi thoảng mở ra "nhấm nháp". :)

THƠ CỔ NHẬT BẢN
                                                                                                                   Thái Bá Tân (dịch)
Lời tựa của dịch giả Thái Bá Tân:
Manhiôxư tiếng Nhật là Tuyển tập một vạn lá thư. Ðây là bộ thơ cổ vĩ đại đầu tiên của Nhật Bản, là tấm gương phản chiếu đời sống văn hoá, tinh thần của thời đại Nara, gồm 4496 bài, chia thành 20 tập theo trình tự thời gian, từng vùng địa lý và cả từng mùa trong năm. Nó tập hợp trong mình một khối thống nhất và  phức tạp hầu hết những bài thơ hay nhất của đất nước Mặt trời mọc trong suốt 400 năm từ thế kỷ thứ V đến thế kỷ thứ VIII.

Chúng tôi chỉ chọn dịch ở đây mảng thơ tanca năm câu, chủ yếu về đề tài trữ tình thiên nhiên. Thơ tanca nguyên bản không có vần, nhưng chuyển sang tiếng Việt, chúng tôi thường ghép một hai vần để dễ cảm thụ và tăng chất thơ theo quan niệm truyền thống. Số thứ tự do người dịch đặt.

Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014

Mưa xuân

HG: Mưa phùn dầm dề hết ngày này qua ngày khác, mình chả thấy "phơi phới" gì cả!!! Chiều nay đúng cảnh này là cảnh của mình: "Mình em lầm lũi trên đường về/ Có ngắn gì đâu một dải đê!(đê La Thành chả là đê thì là gì chứ?!)/Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt/Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya". Những sợi mưa tuy mảnh và nhẹ như sợi tơ nhưng đan dày, nên đi đến đâu là mặt mũi đẫm nước đến đấy. Mưa kiểu này thì nhân vật "em" trong bài thơ của Nguyễn Bính tha hồ khóc cũng chẳng ai biết... Cụ Nguyễn Bính ơi, cháu đã định chả đăng bài thơ này của cụ đâu, vì nghĩ giận cái nhân vật nam của cụ "Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn/Ðể cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng!", và vì tháng ba của mưa xuân, tháng ba của hoa xoan... thì chắc blog nào cũng giăng mắc bài thơ ấy mất rồi... Thế mà hôm nay cháu lại đổi ý: Cháu xin cụ cho cháu đăng Mưa xuân cụ nhá! :'(...

      MƯA XUÂN
                                   Nguyễn Bính

Em là con gái trong khung cửi
Dệt lụa quanh năm với mẹ già
Lòng trẻ còn như cây lụa trắng
Mẹ già chưa bán chợ làng xa

Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Ðặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: “Thôn Ðoài hát tối nay”