Trang

Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

Happy New Year


Nhạc sĩ Văn Cao: Mùa xuân đầu tiên

HG: Mình thích bài hát này vô cùng! Lần nào hát lên, tự nhiên cảm xúc trong lòng cũng dào dạt...
Bài viết dưới đây của tác giả Dương Minh Đức đã kể câu chuyện có giá trị. Cả những dấu "?", "!" và "(!)", "(?)"rồi "!?", "?!"... trong tâm tư mà nó mang đến cho  người đọc, cũng giá trị. 
Năm mới, một mùa xuân mới lại về rồi!




Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013

Thế Lữ, "Giây phút chạnh lòng"

     (Trích)
      Giao thừa năm nay tôi xin đọc cho quí vị nghe một bài thơ của Thế Lữ, bài Giây Phút Chạnh Lòng. Bài thơ này viết năm 1936 (lúc đó tôi mới 10 tuổi) để tặng cho Nhất Linh, tác giả tiểu thuyết Đoạn Tuyệt. Tôi nhớ là bài thơ này được in vào đầu trang tiểu thuyết Đoạn Tuyệt.
      Trong cuộc sống hàng ngày lâu lâu tâm mình có hơi chùng xuống một chút, hơi yếu xuống một chút, mất đi một ít năng lượng, giây phút ấy gọi là giây phút chạnh lòng.
Anh đi đường anh, tôi đường tôi,
Tình nghĩa đôi ta có thế thôi.
Đã quyết không mong sum họp mãi.
Bận lòng chi nữa lúc chia phôi?

Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013

Thư gửi anh già Noel

                                                                                                      Nguyễn Thị Hậu

       Anh Santa Claus thân mến,

     Từ hồi nhỏ em đã biết rằng , cứ mỗi mùa Giáng sinh là ông già Noel sẽ mang quà cho từng đứa trẻ ngoan, món quà như ước mong mà chúng đã viết thư gửi cho ông. Bao năm trôi qua, em không còn là một đứa trẻ mà sắp trở thành bà của những đứa trẻ, còn ông già Noel thì vẫn thế, chẳng thấy ai mừng ông thọ thêm tuổi nào, cũng không ai nghĩ ông già yếu đến mức không thể cưỡi tuần lộc đi nhong nhong trong tuyết trắng...Vì vậy, em nghĩ khoảng cách tuổi tác giữa ông và em bây giờ mong manh lắm, dù chắc chắn em còn trẻ hơn ông. Vì vậy, để cả hai chúng ta cùng vui vẻ trẻ trung em xin phép gọi là Anh mà không là Ông già Noel như xưa nay người ta vẫn gọi.

Bạn ước điều gì vào đêm Giáng sinh?

hinh noel

 Bạn ước điều gì vào đêm Giáng sinh?
Nếu bạn có yêu thương, nếu bạn muốn sự yêu thương của mình đổi lấy hơi ấm cho những người xung quanh. Hãy thử ước vào đêm Giáng sinh đi!

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013

Bức tranh

                                                                                                        Truyện ngắn
                                                                                                                              Nguyễn Minh Châu

HG: Mình post truyện ngắn này- một người Bạn gửi- Mình dành tặng cho ngày 22 tháng 12... Nhưng ai đã đọc đến dòng cuối rồi mà còn bảo rằng truyện chỉ dành cho những người lính?!


        Tôi là một họa sĩ. Tôi không phải là một người viết văn. Tôi phải tự giới thiệu như vậy ngay từ đầu, không hề có ý muốn mong chờ hay cầu khẩn nơi các bạn đọc một thái độ rộng lượng. Ngay từ đầu, tôi phải nói vậy để tự dặn mình, tự ra lệnh cho mình, tôi viết chuyện này ra đây là viết cho tôi, cho một bức tranh tôi vừa vẽ xong. Thứ nữa, tôi viết cho một người thứ hai. Viết cho tôi hoặc cho một người thứ hai, một người thợ cắt tóc, thì những điều tôi sắp viết ra đây cũng chỉ là những lời tự thú.

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

Nồi lẩu

                                                                                                           Truyện ngắn
                                                                                                                                    Thiết Ngưng (TQ)


      Hai người tay trong tay đứng bên cửa sổ ngắm tuyết. Tuyết đã rơi từ sáng sớm, cây lựu trước sân giống như được khoác thêm chiếc áo len trắng vậy, trông vô cùng ấm áp.
      Cây lựu đó tuy chỉ cao hơn đầu người tí chút nhưng không vì thế mà ít quả. Thu rồi đếm sơ sơ cũng có hơn bốn chục trái, cành nào cành nấy trĩu cong sát đất. Thời tiết khi đó vẫn còn chưa lạnh. Bà kéo ông ra trước cây lựu, giọng điệu vừa có chút khâm phục vừa mang vẻ cảm khái: Trông nó mệt mỏi quá!
      Cứ như cây lựu đó là một bà bầu trong nhà họ vậy.
      Ông bảo: “Tôi không nghĩ cây biết mệt mỏi!”.
      Bà cãi: “Tôi bảo nó mệt là nó mệt!”.
      Ông cười dòm dòm bà: “Bà này!”.

Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

Những sự thật đáng sợ về thứ 6 ngày 13

Những sự thật đáng sợ về thứ 6 ngày 13 | Thứ Sáu ngày 13,Ngày đen tối,Ngày kém may mắnHG: Những chuyện buồn chán xảy ra từ ngày hôm qua. Tựa như đối với mình, hôm qua là thứ Sáu ngày Mười Ba vậy. Dư âm sang ngày hôm nay mãi không tắt được... 
Người ta mê tín ngoài vì "truyền thống" gia đình, còn có nguyên do là cần phải có một thứ "thuốc phiện" để ru ngủ tinh thần. Mình sẽ tự ru ngủ bằng bài đăng này. Mong ngày mai tỉnh dậy, những gì hôm qua, hôm nay... biến mất. Mai là thứ Bảy, ngày Mười Bốn.

Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

Lẵng quả thông và nàng Solveig



                                                                                              
                                                                                                                      Ngọc Anh
Bạn đã từng nghe "Khúc hát của nàng Solveig" (Solveig's song) nhưng không để ý đến tác giả của bản nhạc ư? Thế thì bạn cũng giống như Đanhi trong "Lẵng quả thông" vì được làm quen với Grieg mà không hề hay biết... 

Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013

Vẫn hót bài ca thê thảm

HG: Tối nay mình cũng sẽ đi xem một vở kịch của Lưu Quang Vũ. Xin thắp nén tâm nhang tưởng nhớ  một gia đình Họa Mi...
                                                                                               
                                                                                                        Truyện ngắn
                                                                                                                                 Trần Thị Trường
        Chúng tôi rất thích xem hát kịch và có lẽ do cùng một đam mê ấy mà chúng tôi đã sống một thời gian dài với nhau mà vẫn không chia tay như những đôi trai gái khác sống dưới trời Âu này. Ở đây nhiều người cho rằng mọi thứ trên đời, kể cả tình người rồi thì cũng đáng vứt đi như những đồ đạc cũ, không gì chán bằng những thứ mà một thời mình đã quá yêu... Cánh đàn ông cho rằng hôn nhân là một cái lồng, con hoạ mi tình yêu bị nhốt trong ấy chỉ biết hót bài ca thê thảm, bài ca bi ai than vãn cho tự do đã mất hoặc khốn khổ hơn nữa là mất hẳn khả năng hót ca. Vậy mà chúng tôi đã gắn bó với nhau được bốn năm ròng. Có nhiều lúc cả hai cũng đã nghĩ đến chia tay vì những va chạm khó chịu nho nhỏ. Song, phần vì sống riêng lẻ ở nơi tha hương này là một điều đáng sợ, chẳng ai dám "cho một nhát búa là tan", phần vì nhà hát lại diễn vở mới mà cả hai đều muốn đi

Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

Cần quái gì cái công bằng gớm ghiếc ấy!

                                                                                                                              Mi An
Một câu chuyện có thật ở Hà Nội, trường mầm non nọ thu 40.000 đồng/học sinh để tổ chức cho các cháu xem xiếc, nhưng vì không phải tất cả cùng đóng nên các cô bắc loa yêu cầu cháu nào không đóng tiền thì phải ngồi trong lớp. Và những đứa trẻ đã khóc...

     Nguyên văn câu chuyện được một vị phụ huynh kể trên trang mạng xã hội thế này: “Nhân kỉ niệm ngày 2.9 trường mầm non T.M – A (Hà Nội) tổ chức cho các con xem xiếc tại sân trường. Chi phí phải đóng của mỗi con là 40 ngàn đồng. Phụ huynh các bạn nhỏ hồ hởi đóng góp cho con. Sáng 30.8, đoàn xiếc về trường, nhạc tưng bừng phấn khởi.

Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

Thư giãn: Chuyện... dao thớt

                                                                                                             Phùng Thành Chủng
     Một người có cái thớt, dùng lâu, đã lõm giữa. Thái miếng thịt mãi không đứt, người ấy quẳng bỏ dao, ra chợ mua con dao khác. Thấy dao mới không hơn gì dao cũ, người ấy lại ra chợ tìm người bán dao, đòi đổi! Đến bốn năm lần như thế, cuối cùng người ấy đem dao ra trả, đòi lại tiền, không mua nữa. Lại bảo người bán dao: