Trang

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

Mùa "Hè nằm trong tim" đã về

HG: Mùa đông Hà Nội năm nay đến muộn, nên bắt đầu rét là vội vàng rét thật đậm. Sáng sớm, đã quấn bao nhiêu áo khăn mà đường đi làm vẫn co ro, khổ sở.Tự nhiên mình nhớ đến bài thơ này,  cảm giác ấm lên, dễ chịu hẳn đi mới hay chứ!:) Vậy còn chờ gì nữa mà  không reo lên rằng: "Mùa hè trong tim đã vềềềềề!!!!!"- Thắng lợi tinh thần đấy!^^



                          HÈ NẰM TRONG TIM
                                                                                                                             Heinrich Heine

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

Thầy của Khổng Tử

                                                                           Phạm Lưu Vũ

Đã gọi là thầy (sư) thì không phân biệt cao thấp, cứ hơn một tí tẹo là có thể làm thầy (nhất tự vi sư, bán tự vi sư). Chung quy chia làm hai hạng. Hạng tiên sư và hạng tục sư. Hạng tiên sư vì người mà dạy cách làm người. Hạng tục sư vì tiền mà dạy cách làm tiền. Hạng tiên sư “lôi” kiến thức (vốn có sẵn) trong bụng học trò ra. Hạng tục sư “nhét” kiến thức từ ngoài vào. Tin theo tiên sư thì con người là tiểu vũ trụ. Tin theo tục sư thì con người là cái thùng chứa sách.

Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Bạn sống tình cảm hay lý trí?

HG: "Đoán tính cách" như thế này được cái chả làm mếch lòng ai...:) 
                                                                                                             Lượm lặt
 
Chỉ cần dựa vào cách bạn chắp tay, người khác cũng phần nào đoán được tính cách của bạn.

     Bạn hãy chắp hai tay lồng vào nhau, để phía trước mặt. Bây giờ, bạn hãy nhìn vào hai tay mình xem, ngón tay cái nào đang ở phía trên vậy. Là ngón cái của tay trái hay ngón cái của tay phải?

q1_1384486988.jpg


Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

Hai sắc hoa Tigôn

HG: Hôm về, hoa Tigôn cổng nhà nở rực. Tiếc hôm đó do nhiều việc quá, khi có thời gian nhớ ra mà chụp vội vài bức thì đã là lúc chiều muộn, chả còn đủ ánh sáng... 
Có thể tìm thấy nhiều ảnh giàu nghệ thuật hơn trên mạng về tigôn, nhưng ảnh về nơi thân thuộc này của mình thì còn kiếm đâu được! Post một bức, và nhân thể nhớ về bài thơ nổi tiếng (mà mình thuộc từ hồi bé tí- một "bà cụ non" trán dô mắt lá táo, ê a theo các chị y như... thật, rằng: "hoa dáng như tim vỡ...")



Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

Chùm thơ Karl Lubomirski: Ánh sáng và tro tàn

Quang Chiến (dịch)

Nhà thơ Karl Lubomirski

  
Cây đời

                                                        Cây đời tôi ra trái
                                                        Hoài nghi.

Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

Tên Hămđi biệt hiệu Con voi đã bị bắt như thế nào?

                                                                                                        Truyện ngắn

                                                                                                                                  Azit Nexin

http://tapchinhavan.vn/uploads/news/2012_06/nesinaziz192865.jpg
Nhà văn Azit Nexin
     Từ sở cảnh sát Xtămbun người ta gửi cho tất cả các quận cảnh sát một bức điện như sau:
      "Lợi dụng lúc hai người cảnh sát của chúng ta trên đường đi áp giải ngủ gật, vì suốt ba ngày ba đêm phải canh gác liên tục, tên đạo chích đại bợm đã nhiều lần tái phạm, biệt hiệu "Voi Hămđi", đã tẩu thoát. Y trạc 35 tuổi, vóc người cao lớn, cân nặng 200 kilô, tóc hung nhạt, miệng mất ba chiếc răng, hàm trên có một chiếc đổ chì, hàm dưới bên trái có một chiếc nanh bịt vàng, mặc quần áo nâu kẻ sọc, tóc hơi thưa, mặt tròn, mắt màu hạt dẻ. Qua điều tra, Sở đã có đầy đủ chứng cớ để xác nhận rằng y đã bỏ chạy. Vậy thông tri để các quận biết, nếu quận nào thấy tên "Voi Hămđi" xuất hiện tại địa phận thuộc quận mình cai quản, hoặc giả nếu y có đến gặp một viên chức cảnh sát nào để hỏi thăm, thì các quận báo cho y biết rằng, chúng ta yêu cầu y đừng làm cho chúng ta thêm vất vả, mà nếu có dịp nào thuận tiện thì hãy đến đầu thú tại Sở cảnh sát Xtămbun. Kèm theo đây là ảnh của tên trộm nhiều lần tái phạm, biệt hiệu "Voi Hămđi"."

Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013

Những khoảng trống không phải để lấp đầy

                                                                                            Tản văn
                                                                                                                               Phạm Lữ Ân

       Có hai từ thường lặp đi lặp lại trong entry của nhiều bạn trẻ, là buồn  cô độc.
       Dường như chưa có ai đi qua thời niên thiếu mà không từng trải qua cảm giác đó.
       Cô độc.
      Đó là những lúc bạn cảm thấy tâm hồn cô quạnh ngay giữa chốn đông người, đang quây quần bên người thân mà vẫn thấy riêng mình xa cách, đang cùng bạn bè vui đùa mà vẫn thầm tự nhủ: "Nào có ai hiểu lòng ta”.
       Cô độc. Đó là khi tâm sự ngổn ngang trong lòng mà không biết tỏ cùng ai, kể cả cha mẹ hay người bạn thân thiết nhất. Là khi ta thấy như mình bị bỏ lại đằng sau trong một thế giới đang rộng ra mãi. Là khi ta thấy tràn ngập trong tâm hồn mình một nỗi buồn dai dẳng không tên. Và rất nhiều khi, chỉ là nỗi buồn vô cớ.