A..Puskin
Em thân yêu đã bao giờ thấy biển
Khi nắng chiều tắt dần trên bến
Sóng rì rào ngoài bãi cát xa xôi
Một cánh buồm soi sáng biển khơi
Một con thuyền cùng những cánh hải âu trở về trên bến
Mới hiểu lòng anh tháng ngày xao xuyến
Nhớ thương em dào dạt trong lòng...
Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013
Bức tranh
HG: Mình vừa đọc thấy (thực ra là đọc lại, có gì mới đâu!): "Con người ta mất ba năm để học nói, sau đó mất cả cuộc đời để học im lặng.". Đúng với chuyện đang diễn ra... Thực sự buồn lắm mà chẳng dễ chia sẻ. Cuộc sống sao phức tạp quá! Khi vào nghề, mình đã hy vọng đây là một nghề bình yên, thanh thản... Ao ước cao xa gì đâu! Thế mà không được... Và dù rất dĩ hòa vi quý, cốt được chữ "yên" đó, mà chẳng bao giờ lường hết được mọi chuyện. Nhớ câu thơ của Puskin, dù chẳng ăn nhập về đề tài: "Em thân yêu đã bao giờ thấy biển/ Khi bão tố từ nơi nào ập đến...". Lắm lúc cứ bàng hoàng cả người...
Ta ơi, thôi đi mà! Nhiều lắm cũng chỉ vài chục năm nữa, mọi vui buồn của ngươi cũng thành cát bụi.
Cố quên, vào blog nho nhỏ này để chốn "bão"... Dạo này quá bận, không có tâm trí để tìm bài post lên. Khéo mà nhà cửa mọc rêu...
Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2013
Thay cho mùa thu
HG: Mãi chưa có lúc nào post một bài như ý về thơ mùa thu. Sang nhà CCK thấy bao nhiêu bài "của mình" ở bên đó, lòng ấm ức lắm (!) :-)) Lần này lại sang xin bê nguyên xi cả về thì không đâu! mình không đời nào chịu vì phải nỗi đây là cái... món ruột của mình, phải bỏ công của mình mới đáng... :'-(( Thôi để thư thư đã vậy!
Có người bạn buồn bã làm lây sang mình...! Ôi, bạn ơi luyến tiếc chi, mùa nào hoa đó nở thôi...
Xe đạp ơi
Truyện cực ngắnNguyễn Thị Hậu
Ngày yêu nhau anh thường chở chị đi chơi, đi làm bằng xe đạp. Mỗi
lần lên dốc cây cầu dài, chị nép vào lưng anh, thầm thì: Mệt không anh?
Anh gò lưng đạp xe nhưng vẫn ngoái lại nhìn chị, vừa thở vừa ráng mỉm
cười: có gì đâu em. Lấy nhau rồi, cũng con dốc ấy cũng câu hỏi âu yếm
“anh mệt không?”, không ngoái đầu lại, anh lầm bầm “Người chứ có phải
trâu đâu mà không mệt!”.
Ngồi sau bất giác chị co rúm người, chỉ mong biến thành chiếc lá, bay đi.
2012.
Thứ Tư, 18 tháng 9, 2013
Choáng với bánh Trung thu
HG: Mình vừa đỡ việc một tí, cố tìm một bài về Trung Thu. Cuối cùng bài nghiêm chỉnh thì chả kiếm được, lại mang chuyện phiếm về ... Thôi, để vui mà, "mua vui cũng được một vài trống canh" :)
Phiếm bàn.
HienMQ
Phiếm bàn.
HienMQ
Giữa tháng 7 âm lịch, mới là đầu thu mà bọn trẻ đã đội đầu Lân đi múa
khắp phố, chắc kẹt tiền chơi game lắm. Tiếng trống dồn dồn “cắc đồng
xèng” như hối thúc tôi về việc cần làm: đi mua bánh Trung Thu.
Tôi lén vợ xách xe chạy ra ngã tư gần nhà. Đã thành lệ, cứ độ thu về
là tất cả các ngã tư đều trở thành chợ bánh Trung Thu. Ngó quanh một
hồi, tôi tấp vào tiệm bánh đồ sộ nhất, có nhân viên trắng trẻo nhất và
váy cũng ngắn nhất.
Đập vào mắt tôi là sự phong phú đến kinh ngạc. Bánh lớn xen kẽ bánh
nhỏ, cái thì bé bằng móng tay, cái thì lại to như cái thau giặt đồ, với
đủ kiểu dáng từ đơn giản đến phức tạp. Ngoài các hình cơ bản như vuông,
tròn, méo, tam giác, bầu dục, ô van... bánh năm nay còn được tạo hình
rất sống động: bánh hình con mèo, hình cô gái đang tắm, hình đầu con dê
già... thậm chí có cả bánh hình đập thủy điện Sông Tranh đang phun nước
ào ào, lãng mạn vô cùng.
Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013
Thứ Năm, 12 tháng 9, 2013
Ước mơ
(Không rõ tác giả)
Có một cậu bé sống cùng với cha của
mình, một người làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc, người cha phải
sống như một kẻ du mục. Ông đi từ trang trại này đến trang trại khác để
huấn luyện các chú ngựa chưa được thuần hóa. Kết quả là việc học hành
của cậu bé không được ổn định lắm. Một hôm, thầy giáo bảo cậu bé về viết
một bài luận văn với đề tài "Lớn lên em muốn làm nghề gì?".
Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013
Thư giãn: Tranh Levitan và nhạc Chopin
HG: Một video hợp với mùa thu. Mình được biết nó từ cách đây hai năm... Hai năm- mới đó thôi mà... Thời gian trôi nhanh thật đấy!
Thứ Tư, 4 tháng 9, 2013
Hãy tha thứ để nhẹ tâm
HG: Ôi! Đành rằng lầm lỗi hay không, nhiều khi do ở quan niệm... Nhưng chính quả trong tâm mà sao cao vời vợi, bạch thầy?! :(
(Không rõ tác giả)
Một thiền sinh hỏi: “Thưa sư phụ, con đau khổ vì cha mẹ tàn nhẫn, vợ con ruồng bỏ, anh em phản bội, bạn bè phá hoại… Con phải làm sao để rũ bỏ được oán hờn và thù ghét đây?”
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)